Vân Hạ dựa vào cửa sổ xe, híp mắt lại: “Cái gì mà khuyết điểm? Bổn tiểu thư đây gãy tay hay gãy chân sao? Ý anh muốn nói tôi vừa béo vừa xấu đúng là một thiếu sót có phải không?”
Hạ Tà cau mày, Vân Hạ dù sao cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tự ti về bản thân.
Hắn liền xem xét lại lời nói của mình lúc nãy, liệu có phải đã tổn thương tới lòng tự trọng của một cô gái như cô hay không.
Hắn đã đồng ý với thầy rằng sẽ dạy dỗ Vân Hạ, một là bồi dưỡng cô trở thành thiên kim tiểu thư, hai là đốc thúc cô thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, ba là dạy cho cô một số quy tắc cô cần phải biết.
Trong đó, lòng tự tin là quan trọng nhất.
“Việc này không cần Hạ tiên sinh phải nhọc lòng.”
Vẻ mặt Vân Hạ vô cùng tự tin, đôi mắt đen như quả nho kia lộ ra ánh sáng, như muốn chiếu sáng lên cả thế giới.
“Nhất định có một ngày, Vân Hạ tôi sẽ trở thành một mỹ nhân đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.”
Vân Hạ nói ra những lời này với nụ cười rạng rỡ, đánh gãy luôn cả mấy lời an ủi Hạ Tà đang định nói với cô.
Nhìn dáng vẻ của cô như thế, hiển nhiên là không có một chút tủi thân nào, ngược lại còn vô cùng tự tin.
Hắn không biết vì sao cô có thể tự tin như vậy, khóe miệng thoáng qua ý cười: “Vậy xin rửa mắt mong chờ, bạn học Vân Hạ.”
“Anh còn muốn đi theo tôi?”
“Đương nhiên.”
“Vậy được thôi, anh mở cửa xe, đưa tôi về cùng luôn đi.”
Có thể thoải mái ngồi siêu xe, cô bị ngu mới muốn tự đạp xe về nhà.
Nhưng mà Hạ Tà không hề có ý định mở cửa, hắn khẽ hạ cửa kính xe, nở nụ cười nhẹ, lấy dáng điệu như vô cùng ân cần lên tiếng nhắc nhở: “Bạn học Vân Hạ, cô có xe mà.”
“Lái xe.”
Đường Thanh Hàn cảm thấy đúng là cạn lời với ông chủ nhà mình, vẫn nên nghe lệnh mà làm việc đi thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Vân Hạ trong kính chiếu hậu, ánh mắt hung ác đến dọa người, thiếu chút nữa hắn không cầm nổi tay lái.
Hắn thật sự rất muốn hỏi, Boss đại nhân, đôi co với một nữ sinh cấp ba như vậy rất vui vẻ, rất thú vị sao?
Móng vuốt của Vân Hạ cũng thật sắc bén, làm hắn bội phục không thôi, trên thế giới này, vậy mà vẫn còn có người mà Boss nhà hắn không thuần phục được.
Từ trước đến nay những người ăn chơi trác táng kia, có ai không bị Boss thuần phục đến ngoan ngoãn đâu chứ.
Bất luận là nhân vật lớn đến mức nào, trước mặt ông chủ đều phải cúi đầu làm bé ngoan hết.
“Hạ Tà đúng không, tôi nhớ kỹ anh rồi.”
Vân Hạ cắn chặt răng, ngồi lên chiếc xe đạp cũ, vất vả đạp theo ở phía sau.
Tuy nói rằng cô là người của Ma giới, nhưng thân thể này là thân thể của người thường, còn chưa được trải qua huấn luyện.
Về đến dưới nhà, Vân Hạ mệt đến mồ hôi chảy đầy đầu, bụng lại càng ùng ục kêu không ngừng.
Chết tiệt, vừa mệt lại vừa đói!
Tên Hạ Tà đáng ghét!
Cô đưa mắt nhìn về phía khu nhà nhỏ cũ kĩ bên cạnh, có một chiếc siêu xe không hợp với khung cảnh xung quanh lắm đang đậu ở đó, không nhìn rõ được người ngồi bên trong, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
Thở hổn hển leo lên đến lầu năm, vừa mở cửa ra, cô liền trông thấy Hạ Tà đang ngồi trên ghế sô pha, xử lý văn kiện.
Vân Hạ thiếu chút nữa đã nổi điên lên, tên gia hỏa này là ông trời phái đến để tra tấn cô có đúng không?
Cô bước từng bước thật lớn, vọt đến trước mặt Hạ Tà, một tay túm lấy cổ áo hắn, hung tợn nói; “Hạ Tà, không có sự đồng ý của chủ nhà, tùy tiện xông vào nơi ở của người khác là phạm pháp, nhìn anh như vậy sao có thể làm ra loại chuyện này? Đúng là mắt chó của anh bị mù mất rồi!”
Đường Thanh Hàn: “...” Hắn có chút mông lung, vì sao Boss lại bị mù mắt chó vậy?
Nhưng mà đây đúng là lần đầu tiên Boss bị người ta đối xử như thế này.
Hắn lựa chọn nhắm mắt làm lơ, yên lặng lui về một góc, xem như mình không hề tồn tại.
Hạ Tà không để tâm đến chuyện mình đang bị người ta kéo cổ áo, đặt văn kiện trên tay xuống, mở một tập tài liệu khác ra, sau đó liền rút ra một quyển sách.
Vân Hạ có chút nghi ngờ, liền nghe được Hạ Tà nói: “Cô xem qua thử xem.”