Ngay lúc Vân Tuyết muốn mở miệng nói chuyện lại bị Vân Hạ dùng lời lẽ quang minh chính đại chặn họng khiến cô ta câm nín.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ đến, có một ngày, nữ thần Vân Tuyết của học viện Thánh Anh lại bị một kẻ mập mạp, có ngoại hình xấu xí nói cho nghẹn họng không thể phản bác lại câu nào.
Một số nữ sinh vốn đã ghen ghét Vân Tuyết, liền ở phía sau âm thầm cười trộm, thậm chí bọn họ còn bắt đầu cảm thấy thật ra vẻ ngoài của Vân Hạ cũng không đến nỗi xấu xí như vậy.
"Vị bạn học này, có phải tôi đã làm ra chuyện gì đắc tội với cậu không?"
Khuôn mặt Vân Tuyết nhanh chóng hiện lên nét ủy khuất, nước mắt như sắp chảy ra đến nơi, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, làm cho một đám nam sinh xung quanh đau lòng không thôi, liền nhìn Vân Hạ bằng ánh mắt tức giận, chỉ thiếu nước lao tới đánh cho cô vài cái.
"Ục ục..."
Giữa lúc hai người còn đang nói qua nói lại, đột nhiên có một loại âm thanh làm người ta xấu hổ vang lên.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Vân Hạ, bởi vì âm thanh này truyền đến từ phía của cô, tất cả mọi người còn đang suy nghĩ xem đó là tiếng gì, lại một trận "Ục ục.." nữa vang lên.
Vân Hạ giật giật khóe miệng, bỗng dưng bụng lại kêu ngay lúc này, làm cho cô có loại cảm giác không nói nên lời.
"Tôi không nói với mấy người nữa"
Vân Hạ vẫy vẫy tay, một tay cầm cặp sách đi trên con đường được đám học sinh mở ra cho Trịnh Diệu, không mảy may để ý tới ánh mắt căm ghét của đám nữ sinh xung quanh.
"Đứng lại!"
Là giọng của Trịnh Diệu, hắn bước vài bước đến trước mặt Vân Hạ, một gã thanh niên cao tới một mét tám, ngay cả người có ngoại hình mập mạp như Vân Hạ đây cũng cảm thấy có chút áp lực.
Vân Hạ cũng không có ý lùi lại, khí thế một chút cũng không hề suy giảm, cô ngẩng cao đầu, môi nở nụ cười mang theo vài phần ác ý. Bộ dáng kiêu ngạo của cô càng khiến Trịnh Diệu tăng thêm vài phần chán ghét.
"Cô tốt nhất nên biết thức thời một chút, đừng có mà chọc đến tôi."Trịnh Diệu lạnh lùng nói: "Còn nữa, mau xin lỗi Tiểu Tuyết."
Khóe miệng Vân Hạ nở một nụ cười xán lạn, ác liệt phun ra mấy chữ: "Nằm mơ đi."
"Vân Hạ!"
Trịnh Diệu nhíu mày, mức độ chán ghét đối với Vân Hạ lại càng tăng thêm, thấp giọng nói: "Bất kể là nhà họ Trịnh hay là nhà họ Vân, cô đều không thể trêu vào, nếu còn muốn được tiếp tục theo học ở trường Thánh Anh này, cô tốt nhất nên biết thức thời một chút."
Ồ, mới đây mà đã bắt đầu dùng đến chiêu uy hϊếp rồi sao?
Trong lòng Vân Hạ cười nhạo, nguyên chủ thân thể béo ú, có phải não cũng đình trệ luôn hay không mà lại có thể thích loại người như thế này?
"Tôi cũng muốn nói với cậu một câu." Trong đáy mắt Vân Hạ hiện lên chút quỷ dị, giọng nói rõ ràng truyền vào tai Trịnh Diệu: "Tôi, là người không thể trêu vào."
Hai tay Trịnh Diệu gắt gao siết chặt thành nắm đấm, đến mức khớp tay vang lên tiếng rắc rắc, nhìn theo Vân Hạ đang cao ngạo rời đi.
"Anh Diệu, chỉ là một người luôn có ý nghĩ ngây thơ trong lòng mà thôi, anh không cần tức giận vì loại người này."
Vân Tuyết kéo tay Trịnh Diệu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta trở về thôi."
.....
Vân Hạ đeo cặp sách, tìm được cái xe đạp cũ của mình, theo ký ức của nguyên chủ mà thuần thục đạp xe trở về nhà.
Chạy xe khoảng năm phút, cô liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, giống như có người đang đi theo phía sau cô.
Khóe miệng cô hiện lên nụ cười nhạt, lẽ nào có người muốn dạy dỗ cô?
Đến khi xe cô dừng hẳn lại, quay mặt nhìn về phía sau, nụ cười trên môi cô liền trở nên đông cứng lại.
Một chiếc xe Maybach số lượng có hạn dừng lại phía sau cô, trong xe có một người ngồi ở ghế sau, thấy cô dừng lại, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía cô một cái.
Người lái xe chính là Đường Thanh Hàn, trên trán hắn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Nhớ đến mấy giờ trước vừa nhìn thấy nữ sinh này cầm gậy sắt đánh người, liền cảm thấy không rét mà run.
Khẽ nhìn trộm Boss đại nhân ngồi ở ghế sau một cái, trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, hình như với nữ sinh này, cả hai lần Boss nhà hắn đều đã tính toán sai lầm.
Vân Hạ đẩy chiếc xe đạp cũ đi đến bên cạnh cửa xe, đưa tay gõ gõ vào cửa sổ của hàng ghế phía sau.