Đợi đến khi nhà mình đã làm hạt dẻ xong, Chu Đại Phúc nói muốn đi xung quanh thôn nhìn xem mua một ít trở về. Chu Vũ Hàm cũng thật tán thành, qua một đoạn thời gian hạt dẻ liền không có, hiện tại mua nhiều một chút cũng tốt. Vốn Vương Thị nói mấy thứ này vốn là vật vô chủ, không cần mua nhà mình đi hái là được. Nhưng là Chu Đại Phúc nói không được, nhà mình kiếm được tiền không nói cho hàng xóm chung quanh cũng đã thật ngượng ngùng, hiện tại người ta đi hái, chúng ta thu mua coi như là cấp các hương thân một chút bồi thường. Vương Thị xem chồng như trời nên nghe như vậy cũngkhông nói cái gì nữa. Chu Vũ Hàm không nghĩ tới cha nàng cư nhiên không muốn độc chiếm, nông dân vẫn là tương đối thuần lương a.
Qua hai ngày bà mối Lí cười tủm tỉm đi tới nói với Vương thị: “Muội muội a, chúc mừng a! Ngày mai sẽ sang hạ định*, muội ở nhà chuẩn bị trước đi.” Vương thị liên tục gật đầu.
*có lẽ là sang định ngày, tháng thành thân.
Hai người lại trò chuyện một hồi, bà mối Lí nói trong nhà có việc rồi đi. Vương thị mang một cái gối đầu hoa cúc do Chu Vũ Hàm làm tặng cho bà mối Lí rồi đưa tiễn đến tận cửa, sau đó quay đầu lại nói: “Tiểu Hàm, ngày mai đem nhà cửa quét dọn sạch sẽ, hàng ngày mai giao nhiều them một chút, nói với Triệu chưởng quầy ngày mốt không thể giao hàng được.” Vương thị cả ngày làm việc đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Cả buổi tối Chu Vũ Hàm nằm ở trên giường tưởng tượng đến ngày sau nàng sẽ đính hôn , liền ở trong lòng có một chút nhảy nhót cùng kích động, càng lúc càng không yên. Bởi vì nàng không biết nam nhân này, nàng không biết hắn đẹp hay xấu, quang trọng nhất là không biết hắn có phải một nam nhân đáng giá để nàng giao phó cả đời. Nhưng nàng cũng không dám cùng cha mẹ nói, sợ bọn họ lo lắng cho mình. Nàng cũng không dám cùng vận mệnh đối kháng, chỉ có thể mong chờ nam nhân kia là người tốt. Tâm tình lúc nay thật phức tạp, làm Chu Vũ Hàm chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cách vách Vương Thị ở cùng Chu Đại Phúc nói chuyện “Cha nó, tôi cảm thấy Tiểu Hàm không là thật tâm vui vẻ a! Nó có phải hay không không nguyện ý?.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nữ gả cho người sẽ khăng khăng một mực qua ngày* , nói đến cũng lạ không ngờ ta lại cứu người tú tài** kia a.”
*ý chỉ nữ nhân gả cho người chồng rồi sẽ yên lặng sống qua ngày
** cái anh tú tài mà cái chị trước khi trọng sinh mê tới mức tự tử ấy.
“Đúng vậy, tú tài kia quả thật là tuấn tú lịch sự. Tiểu Hàm khi đó mới 12 tuổi đúng là có ý. Vừa thấy liền… Cũng là ta lúc đó mang thai không để ý ai.” Vương Thị có chút cảm khái nói
“Đúng vậy, tôi là một nam nhân nên cũng không chú ý đến. Tiểu Hàm còn nhờ người ta đặt một cái tên. Ta lúc đó đã nghĩ tú tài đặt tên khẳng định so với mấy người nông dân chúng ta dễ nghe hơn. Cũng liền kêu hắn đặt lại. Tên của tiểu Hải đều là hắn nghĩ ra!”
Hai người liên miên lải nhải thật lâu mới ngủ.
Ngày thứ hai Chu Đại Phúc sáng sớm đưa hàng hóa trở về liền giúp đỡ quét dọn. Một ngày này liền bình yên như trước. Buổi tối Vương thị đem vải mua khoảng thời gian trước làm quần áo mới phát cho Tiểu Hải, giúp hắn ngày mai mặc, Tiểu Hải được quần áo mới, ôm vào trong ngực luyến tiếc không buông. Hắn còn chưa có được mặc quần áo mới lần nào đâu, mỗi lần đều là mặc quần áo cũ sửa lại. Vương thị thấy vậy lại là một phen tự trách.
“Cha nó này, ngày mai chờ sự việc của Tiểu Hàm hết bận , chúng ta đem Tiểu Hải đưa đi đọc sách đi! Hiện ở nhà còn có chút tiền, cũng không trông cậy vào hắn làm tú tài, chỉ là đừng có mắt mà như mù a!” Chờ Vương Thị nói xong Chu Đại Phúc gật gật đầu nói được.
Ngày thứ hai, giờ Tỵ bên ngoài pháo liền vang lên, chung quanh các hương thân đều nghe nói, đi lại chúc mừng Vương Thị. Nói Chu Vũ Hàm có phúc khí. Các hương thân đều được Chu Gia ưu đãi, đương nhiên ngoài miệng không cần cho tiền cũng vẫn khen Chu Vũ Hàm hiền lành xinh đẹp, có phúc khí a! Chính là hi vọng Chu Đại Phúc về sau có ưu đãi đừng quên bọn họ.
Vương Thị có thế này mới thấy kinh ngạc nếu lúc đó cha bọn nhỏ không cho đi phần lợi lộc kia, hôm nay bọn họ không phải là muốn châm chọc Tiểu Hàm sao! Nàng thế nào có thể quên mấy nàng dâu này giỏi nhất là truyền tin đồn, không phải thật cũng làm cho nó thành thật. Nếu truyền đến nhà trai rồi bị từ hôn, vậy đừng nghĩ đến tái giá vào một gia đình tốt. Vương Thị ngẫm lại liền bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh. Về sau có chỗ tốt gì cũng không được quên đem cho mấy nàng dâu này mới được.
Đem sính lễ để ở trên sân cho mọi người nhìn xem là một loại tục lệ ở nông thôn, các hương thân muốn so xem các gia đình ai gả nữ nhi được nhiều sính lễ hơn. Nhà trai đưa tới sính lễ so với địa chủ quan lại không là gì, nhưng là so với nông dân vẫn là rất nhiều . Các hương thân càng kích động , bắt đầu bàn đến Tưởng gia, ngươi một câu, ta một câu
“U, nhiều thế này chắc hơn tám lượng bạc đi (Kim: đọc mấy truyện khác thấy sính lễ từ tăm đến vạn lượng mà ở đây chỉ có 8 lượng ^^!) ! Tưởng gia đại lang thực hào phóng!”
“Này có cái gì phải luyến tiếc , Chu gia năm nay cũng buôn bán lời không ít, phỏng chừng của hồi môn cũng không thiếu.”
“Ta nghe nhà mẹ đẻ bên kia người ta nói Tưởng gia tiểu tử thật sự là hiếu tử, thời điểm phụ thân hắn còn sống trong nhà cũng là có chút gia sản , sau này sinh bệnh cấp tính mà chết, mẫu thân hắn chịu không nổi đả kích cũng bị bệnh, Tưởng đại lang bán hết gia sản còn đi làm công kiếm tiền đưa mẹ xem bệnh, cũng trị không hết. Đại phu nói nàng là chính mình không muốn sống, người cũng vì vậy mà không hết bệnh.”
“Còn nghe nói cứ nghĩ nàng (mẹ nam 9) đợi Tưởng đại lang thủ hoàn ba năm hiếu, sẽ thay hắn cưới vợ . Nhưng là nhà gái ngại nhà bọn họ không có tiền , nghĩ biện pháp muốn từ hôn. Mẹ hắn nghe vậy tức khí mà chết .”
“Hắn liền chịu tang ba năm, sau này nghe người ta nói là người nào đó thưởng thức, có chút hàng hóa hiếm lạ liền theo người khác làm thương nhân, kiếm được không ít tiền, xem ra là thật .”
Chu Vũ Hàm ở trong phòng từ cửa sổ nghe thấy mọi người nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy đau long thay hắn, nàng cảm thấy có thể cảm nhận được thời gian khó khăn của hắn. Nàng cũng liền an tâm một nửa, một người nếu hiếu thuận như vậy, liền tuyệt đối không là một người xấu.
Một ngày này qua đi, Vương Thị miệng cười đến cứng nhắc, nói không biết bao nhiêu.
Ngày thành thân cũng đã định tốt lắm là mùng tám tháng ba sang năm, hiện tại là tháng chín nông lịch* , cũng chính là còn có nửa năm. Vương Thị sợ Chu Vũ Hàm về sau thiếu nhiều thứ , ngày mai đi trên đường mua về nhiều thứ liền trực tiếp bắt nàng ngồi ngốc ở nhà làm giá y.
*nông lịch tức là lịch âm đó ^^
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====
Hôn kỳ của Chu Vũ Hàm cuối cùng cũng định ra rồi, Vương Thị đi một chuyến ra chợ, giúp nàng mua chất liệu tốt về làm giá y, cũng mua cho Tiểu Hải chút vải còn có một ít văn phòng tứ bảo, bởi vì cả nhà đã quyết định cho nó đi theo con đường đọc sách. Thời điểm Tiểu Hải biết tin tức này làm sao không vui vẻ được.
Nhưng là Chu Vũ Hàm lại trịnh trọng nói với nó: “Chu Du Hải, tuy rằng cha mẹ nói không cần cầu đệ trúng tú tài chỉ cần biết chữ là đươc, nhưng mà đệ phải biết rằng đệ đi học bằng tiền mà cha mẹ gian khổ kiếm được, chính bọn họ luyến tiếc xài, lại toàn tâm toàn ý thay đệ suy nghĩ, đệ phải quý trọng biết không! Còn phải nhớ kỹ đã học là sẽ học tận lực.” Kỳ thực Chu Vũ Hàm nói những lời này, chính là nghĩ đã tiêu tiền cho đệ ấy học, phải cấp thêm chút áp lực không thể để đệ ấy cảm thấy tiền kiếm được thật dễ dàng.
Tiểu Hải cảm thấy tỷ tỷ nói đúng, cha mẹ đều luyến tiếc mặc quần áo mới, nhưng là thấy chính mình đến trường mẹ lại vì mình làm hai kiện quần áo, còn giúp mình mua giấy cùng bút. Vì thế hắn đối chính bản thân mình nói nhất định phải trúng tú tài. Đợi đến nhiều năm về sau đã là cử nhân, Chu Vũ Hải ngẫm lại hắn thành công được không khỏi nhờ những lời nói này của tỷ tỷ.
Mùa thu đi qua , dần dần đến mùa đông. Hạt dẻ Chu gia tất cả đều bán xong rồi, sản lượng ở cổ đại cũng không cao lắm, toàn bộ vùng cũng được hơn hai ngàn cân, nghe rất nhiều nhưng sau khi bỏ xác chỉ còn hơn một ngàn cân, nhưng cũng kiếm được khá nhiều.
Chu Vũ Hàm ở nhà cũng không nguyện ý đi ra ngoài, thật sự rất lạnh, phòng ở thô sơ rất nhiều khe hở, tuy rằng đã mua chăn bông mới nhưng vẫn rất lạnh a. Mỗi khi tình huống như vậy Chu Vũ Hàm đều hoài niệm máy điều hòa a.
Vương Thị thấy nữ nhi lạnh như thế, liền cùng Chu Đại Phúc thương lượng tu sửa phòng ở: “Cha nó a! Nếu không chúng ta trước năm đem phòng sửa lại trước được rồi. Mấy phòng ở này đều đã rất nhiều năm, rất nhiều chỗ đều đã hở, bây giờ còn chưa tới thời điểm lạnh nhất, mà Tiểu Hàm đã lạnh thành như vậy . Này nếu ở thời điểm lạnh nhất còn muốn đông lạnh đến sinh bệnh a! Sang năm khi thành hôn ngàn vạn lần đừng sinh bệnh gì, kia là điềm xấu a.”
Chu Đại Phúc đã ở lo lắng, nông dân cả đời coi trọng nhất không phải là ngoài ruộng đất còn có phòng ở sao? Liền hỏi: “Nhà chúng ta còn bao nhiêu bạc a?.”
Vương Thị nghĩ nghĩ: “Trước khi bán hạt dẻ ta có tiết kiệm, mấy năm nay tất cả cũng chỉ có 20 lượng 62 đồng.” (Kim: tha lỗi số tiền là ta chém ^^!)
Chu Đại Phúc im lặng một chút nói: “Ta suy nghĩ một chút: trét lại các chỗ hở khoảng mười hai lượng là đủ rồi, nếu sửa thành nhà ngói phỏng chừng ba mươi hai lượng. Ta cố gắng kiếm thêm tiền, tổng số tiền trong nhà cũng không chênh lệch lắm, nếu chỉ trét lại thì sau này đến Tiểu Hải thành thân cũng rất cũ . Nếu sửa thành nhà ngói, Tiểu Hải về sau thành thân cũng vẫn không cần phải sửa lại.”
“Nhưng là Tiểu Hàm muốn thành hôn, chúng ta còn muốn thay con nó đặt mua đồ cưới. Ông nghĩ xem hơn phân nửa là tiền hạt dẻ mà con nó kiếm được , Tiểu Hải còn muốn đi theo con đường đọc sách, cái gì cũng đều phải tiêu tiền.”
Chu Vũ Hàm đến tìm cha nàng hỏi một chút về chuyện buổi sáng ngày mai đưa hàng hóa có thể hay không ghé tiệm mua chút chỉ tuyến màu đỏ lại nghe thấy bọn họ đang thương lượng việc sửa chữa phòng ở, nên dừng lại nghe một chút.
Đúng vậy, hạt dẻ đã bán xong rồi, hiện tại chính là theo các hương thân nơi này tự cung tự cấp, trứng gà cách vài ngày lại đưa một chuyến kiếm thêm ít tiền trợ cấp trong nhà. Nhưng mà muốn sửa phòng ở này nọ tiền vẫn còn thiếu nhiều lắm. Quả nhiên mặc kệ là bây giờ hay là tương lai phòng ở đều là gánh nặng cho người bình thường a. Muốn hay không cũng phải suy nghĩ biện pháp!
Chu Vũ Hàm nghe thấy bên trong không có thanh âm suy nghĩ một hồi vẫn là đi vào nói: “Cha, ngày mai con và cha cùng đi. Con ngày đó phát hiện còn có vài thứ đồ này nọ có thể cùng Triệu chưởng quầy làm buôn bán a, đồ cưới của con cùng tiền học phí Tiểu Hải hai người cũng đừng quan tâm , hai ngày tới cha tìm người đi. Trước năm mới chúng ta tranh thủ sửa lại mấy căn phòng tốt.” Vương Thị nghe thấy Chu Vũ Hàm nói xong vừa định nói cái gì đó, Tiểu Hải vọt vào đến kêu lên: “Cha, nhà chúng ta muốn sửa phòng sao. Thật tốt quá!”
Chu Vũ Hàm cũng ở bên cạnh nói sửa lại phòng ở, có bao nhiêu tốt, cỡ nào đẹp. Hai người còn nói về sau có phòng mới muốn mua thêm một số thứ.
Chu Đại Phúc cùng Vương Thị thấy hai hài tử cao hứng như vậy, chính mình cũng cảm thấy thật vui vẻ. Ông không đem lời nói Chu Vũ Hàm để ở trong lòng, nghĩ nếu thật sự không được, năm sau còn có hai tháng làm công kiếm tiền, đem tiền công của mấy người sửa nhà để sang năm sau chậm rãi trả, như vậy cũng có thể tiết kiệm giúp con đặt mua đồ cưới.
Vương Thị là muốn về nhà mẹ đẻ hỏi nương mượn đồ, dù không ở chung cũng phải cùng nhau thương lượng . Mấy ngày nay liền về nhà mẹ đẻ một chuyến hỏi trước mượn ít đồ của mẹ bà, sang năm dùng tiết kiệm chắc hẳn là còn, lại nói Tiểu Hàm nói nàng có biện pháp, trước cứ tạm thời quan sát, bà đối nữ nhi là có tin tưởng .
Hai người nghĩ xong biện pháp đều cảm thấy có thể làm liền kêu hai hài tử đi tắm rửa còn đi ngủ.