Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 75-2




Chương 75- (2):

Editor: Pun.

Trung tuần tháng sáu, mơ chín, công việc lu bù lên.

Năm nay có thêm một ngọn núi nhỏ, mơ cũng nhiều lên, nên luợng mứt trái cây tự nhiên cũng nhiều hơn.

Sáu mươi sáu tiền đồng một cân mứt trái cây, cho dù trời nắng nóng mà phải nấu mứt trái cây, Quý An Dật vẫn nhiệt tình mười phần.

Hai mươi hai tháng sáu, giao năm mươi cân mứt trái cây, hai trăm cân tương cá. Tô Cẩm Minh chốt đơn, hai mươi hai tháng bảy có bao nhiêu mứt trái cây thì lấy bấy nhiêu, hai trăm cân tuơng cá, món củ cải kho một trăm cân, tỏi cay kèm củ cải một trăm cân.

Còn món măng chua cay thì đầu bếp đã nghiên cứu ra vài loại món ăn mới, mấy ngày nay cũng lục tục cầm gần hai trăm cân.

Chỉ là khi qua mùa, măng non không có, ngược lại măng già có thể đào lên trước để trong hầm. Lần này, măng chua cay cũng có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Quý An Dật cảm thấy Tô Cẩm Minh là một người không tồi, trong hủ chua hắn có bỏ thêm một ít linh thủy, măng chua cay kia quả thật là mỹ vị.

Hủ chua này không giống với hủ chua của nước giếng, bỏ thêm một ít linh thủy như vậy là đủ rồi. Hắn cũng cất đi năm hũ, những hủ kia hắn cũng thêm một ít linh thủy vào.

Hắn đoán số mứt trái cây làm từ số hoa quả lúc đầu trồng ở núi nhỏ có rót linh thủy, hơn nữa trong hũ chua cũng có thêm một ít linh thủy, nên hương vị càng trở nên thơm ngon hơn.

Quý An Dật rất thích ăn mứt trái cây, Quý An Dật cố ý để lại một bình nhỏ cho y.

Tháng bảy là tháng nóng nhất trong năm, cũng là thời điểm bận rộn nhất, ngày mùa bắt đầu rồi.

Bốn mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn, vườn rau trong khe núi, mặt khác họ còn mở thêm đất hoang trồng củ cải, đậu nành và đủ thứ,  còn có đơn hàng của Tô Cẩm Minh, còn phải xới đất cày ruộng bận rộn trồng mùa lúa nước thứ hai, ruộng cạn và đất trồng rau cũng phải thu họach, rồi còn phải gieo lại.

Tất cả đều phải hoàn thành hết trong tháng bảy.

Ba người Quý An Dật đều bận đến nổi chân không chạm đất, mùa hè ngày dài hơn đêm, trời vừa sáng Vương Tiểu Nhị và Trương tam ca nhi đã rời giường rửa mặt, vội vội vàng vàng cầm dao liêm ra đồng gặt lúa, Quý An Dật thì vội vàng nấu bữa sáng làm những việc lặt vặt trong nhà.

Ăn xong cơm sáng, ba người cùng nhau ra đồng bận rộn.

Nước mưa nay nhiều hơn một chút so với năm trước, đúng vào thời gian cây nông nghiệp sinh trưởng,.mưa nhiều là chuyện tốt, bây giờ phải thu gặt, mưa nhiều là chuyện xấu.

Nhìn ánh mặt trời, trời nắng có thể phơi thóc, sau khi phơi một lần, Quý An Dật lại mượn mũ rơm và dao liêm ra đồng.

Thở hổn hển chạy ra đến ruộng, vừa mới làm một chút, mặt trời ở trên cao không thấy đâu, vậy mà lại thấy mưa nổi lên!

Quý An Dật thực sự muốn mắng người, chẳng qua bây giờ hắn không rảnh, ba người chạy nhanh về nhà.

Về đến nhà, ba người bọn họ liền sợ ngây người, một lúc lâu mới phản ứng kịp.

Đại Hoàng, Tiểu Hoàng  và dê mẹ, cũng không biết chúng nó làm thế nào mà cuốn tấm phơi nắng lại, mưa tới mau mà đi cũng mau, tấm phơi nắng chỉ hơi thấm ướt một chút, thóc trên tấm phơi nắng vẫn tốt.

Bất chấp không nghĩ nhiều về việc này, thấy hết mưa rồi, ba người cũng không thay quần áo, trước tiên trải tấm phơi nắng ra, thấy thóc vẫn khô, lại thay bốn tấm phơi nắng khác, đem thóc ra phơi một lần nữa, mấy tấm phơi nắng bị thấm nước kia thì mang đến bãi đất trống phơi.

"Các ngươi quá giỏi, buổi tối ta thưởng cho các ngươi." Bận rộn xong việc này, Quý An Dật sờ sờ đầu Đại Hoàng, Tiểu Hoàng  và dê mẹ.

'Mị' một tiếng thật và dài, tiếng chó sủa tinh nghịch, liền vang lên liên tiếp.

"Quý ca nhi, buổi tối chúng ta hầm một nồi xương lớn cho chúng nó đi, quá lợi hại." Trương tam ca nhi ở bên cạnh cười nói tiếp.

Ngòai đồng vẫn còn không ít chuyện phải làm, nói xong vài câu, ba người lại vội vội vàng vàng chạy ra đồng tiếp tục bận rộn.

Tháng bảy bận rộn, thường thường kèm theo vài trận mưa, tâm trạng lo lắn đề phòng, cuối cùng cũng kết thúc.

Chuyện nên vội cũng đều vội không sai biệt lắm, liên tục một tháng, mới tờ mờ sáng chưa tới giờ mẹo đã phải thức dậy bận rộn, ngay cả giữa trưa mặt trời chói chang trên đỉnh đầu bọn họ vẫn phải làm việc, buổi tối, trời tối sầm mới trở về nhà.

Cho dù thân thể làm bằng sắt cũng bị cũng bị lăn qua lăn lại không sai biệt.

Cũng may mọi chuyện đều đã xong, họ ít nhiều cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể yên tâm ngủ một giấc.

Tháng tám, bụng Vương Bảo Nhi lớn hơn nhiều, tính ngày thì chậm nhất là tháng sau là có thể sinh.

Có khả năng bởi vì nhìn Trương tam ca nhi và Vương Bảo Nhi, nghiêm túc cẩn thận may đủ loại quần áo trẻ em, lại ngày ngày cùng một chỗ, Quý An Dật thấy bụng Vương Bảo Nhi ngày càng lớn, cũng không thấy bài xích như ban đầu, ngược lại hắn còn nghĩ, bộ dáng của đứa nhỏ như thế nào, gần đây không bận, hắn thuờng thích ngồi bên cạnh Vương Bảo Nhi, chìa tay cảm chận bé con trong bụng máy thai, cái cảm giác này rất vi diệu, hắn cũng không thể diễn tả thành lời, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất thần kỳ.

"Ca, đứa nhỏ cũng sắp ra rồi, chúng ta làm nôi cho nó đi." Ở hiện đại, khi đi dạo siêu thị, hắn từng ngắm qua không ít loại nôi, bây giờ ngẫm lại, Quý An Dật cảm thấy chúng rất thực dụng.

Ngược lại Vương Bảo Nhi nghe không hiểu. "Cái gì nôi?"

"Ách. . . . . ." Quý An Dật bị hỏi lại, cười hắc hắc, nhanh chóng nghĩ nên giải thích như thế nào. "Chính là giường nhỏ, nếu không, đứa nhỏ ngủ bằng gì a?"

"Bé còn quá nhỏ không thể ngủ một mình được, đương nhiên phải ngủ với người lớn." Vương Bảo Nhi nói xong, lại tỉ mỉ giải thích chuyện này từ đầu.

Tuy nói bây giờ còn sớm, có lời này mở đầu, nhân cơ hội này giải thích một chút cũng tốt.

Quý An Dật nghe, trong lòng nói thầm.

Cho ngươi nói lung tung, cho ngươi lắm miệng. . . . . .

Không biết lần trước trong lúc vô ý lắm miệng đụng trúng dây thần kinh nào của Vương Bảo Nhi, y bắt đầu lôi kéo Quý An Dật giảng giải về chuyện mang thai, trong lúc đó phải chú ý cái gì, về phuơng diện ăn mặc phải từ từ, tỉ mỉ, còn chuyện đứa nhỏ nữa.

Quý An Dật rất khổ não, nghĩ biện pháp trốn Vương Bảo Nhi, nếu còn tiếp tục, hắn cảm thấy mình sẽ thành bệnh xà tinh (*) mất.

(*): bị thần kinh.

"Vợ, có ngươi không thích nghe ca giảng giải chuyện đứa nhỏ không?" trải qua mấy ngày nay, Vương Tiểu Nhị đã nhìn ra nguyên nhân vợ khác thường, nghĩ đến chuyện lần trước hắn nói, y mới đoán ra.

Quý An Dật nghe thấy lời này, hắn nghe ra trong giọng nói ngốc tử có chút rầu rĩ không vui, tuy không rõ, nhưng hắn vẫn nghe ra, trong đầu có chút hỏang hốt, lại có chút bực bội khó hiểu.

Hắn dứt khóat không trả lời, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, quay mặt vào tường, nhắm mắt lại kiến cho mình ngủ.

Nhìn phản ứng này của vợ, Vương Tiểu Nhị hé miệng, đưa tay ôm hắn vào lòng, qua một lúc mới nói. "Ngày mai ta nói với ca."

"Nói cái gì?" Qua một lúc, Quý An Dật mới hỏi lại. Hỏi xong, hắn có hoiư hối hận, khô khốc nói thêm một câu. "Ta không biết phải diễn tả tâm tình của ta như thế nào. . . . . ."

"Nói vợ còn nhỏ, giảng cái này có hơi sớm." Vương Tiểu Nhị nói xong, lại nói. "Vợ ngươi đừng đưa lưng về phía ta."

Quý An Dật hít sâu một hơi, khống chế nội tâm đang buồn bưc khó hiểu. "Trong lòng ta có hơi rối."

"Ta không cần đứa nhỏ, ta đã nói rồi." Qua nửa ngày, Vương Tiểu Nhị mới ôm sát vợ nói một câu.

Trầm mặc, yên lặng trầm mặc, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập.

"Ngốc tử. . . . . ." Quý An Dật xoay người, ôm Quý An Dật, thở dài. "Ngủ đi, ta không sao."

Từ đó về sau, Vương Bảo Nhi không hề lôi kéo hắn nói về chuyện mang thai chuyện đứa nhỏ.

Trong lòng Quý An Dật hiểu được nguyên nhân trong đó, thấy Vương Tiểu Nhị bận rộn, hắn không biết nói tâm trạng của hắn như thế nào.

"Gần đây ngươi sao vậy?" Trương tam ca nhi thấy Quý An Dật ngồi ngẩn người phát ngốc, thì có hơi lo lắng.

Trong lòng Quý ca nhi giấu chuyện gì?

"Không có gì." Quý An Dật cười cười, hỏi. "trong hầm mơ còn không?"

"Còn một chút, không nhiều lắm, phải làm mứt trái cây sao?" Trương tam ca nhi hỏi.

"Ừ." Nói xong, hai người liền vào hầm.

Hôm đó vào buổi tối, lẳng lặng nằm trên giường, Quý An Dật ngủ không được, hắn nhớ rất nhiều chuyện cũ, cũng muốn rất nhiều chuyện.

Hắn muốn có một gia đình, vô cùng đơn giản, cuộc sống bình thường thản nhiên, cùng nhau vui vẻ hòa thuận sống qua ngày.

Sau này hắn phát hiện mình chỉ thích nam nhân, thói đời bây giờ, nam nhân với nữ nhân sống với nhau tạo thành một gia đình, cùng nhau hòa thuận sống qua ngày, còn khó khăn nhiều, nói chi đến nam nhân với nam nhân, nhưng hắn vẫn muốn có một gia đình.

Trong gia đình nếu thiếu một đứa nhỏ, chung quy sẽ cảm thấy thiếu một cái gì đó, dường như gia đình này, sẽ không là một gia đình đúng với ý nghĩa của nó.

Hắn từng nghĩ tới, nếu sau này hắn tìm được một người thích hợp với mình, đến một độ tuổi nhất định, bọn họ phải đi nhận nuôi một đứa nhỏ.

Bây giờ, hắn gặp được một người như vậy, có một gia đình, cuộc sống đơn giản yên bình.

So với suy nghĩ và chờ mong của hắn rất giống nhau. Chỉ thiếu một đứa nhỏ. . . . . .

Một đứa nhỏ. . . . . .

Trong đầu hắn hiện ra hình dáng lớn bụng của Vương Bảo Nhi, Quý An Dật phát hiện tâm tình của mình rất bình tĩnh, hắn nghiêng đầu, nhờ ánh trăng nhìn Vương Tiểu Nhị đang ngủ bên cạnh, không biết y mơ thấy gì, mà cười ngốc, đột nhiên hắn nhớ đến rất nhiều hình ảnh, nhớ tới ngốc tử từng nói với hắn, về chuyện đứa nhỏ.

Thuận theo tự nhiên đi. . . . . .

Ôm lấy ngốc tử, nhắm mắt lại, những suy nghĩ xoay quanh trong lòng hắn mấy ngày nay, ngoài ý muốn biến mất không tháy, lúc này đây, hắn thật sự buông xuống, tất cả đều giao cho ông trời, hắn theo mệnh mà sống.

Hết chương 75.

Hết chương 75.