Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 71




Pún: Khúc cuối lầy lội :))))

Chương 71:

Editor: Pún.

Đi được nửa đường, vẫn chưa tới Quý gia, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị đã thấy Lí đại phu.

Quý An Dật kéo Vương Tiểu Nhị, không chút nghĩ ngợi đi qua, cười chào hỏi. “Lí đại phu, ca của ta có khỏe không?”

“Không có gì đáng ngại, nhưng thức ăn phải chú ý một chút, đừng quá tiết kiệm.” Lí đại phu trả lời ngắn gọn.

Lời này. . . . . . Quý An Dật ngẩn người, hỏi. “Lí đại phu ý của ông là, hôm nay ca ta té xỉu, là vì ăn không đủ?”

Thiếu vitamin?

“Phải. Nên thường xuyên ăn mặn (P: là thịt cá đó), một ngày ba bữa cơm dù không có thịt, thì cũng phải ăn cơm cho no. Bây giờ ca ngươi đang mang thai, ăn uống không chú ý, về lâu về dài sợ là không ổn.”

“Cảm ơn Lí đại phu.” Quý An Dật áp chế đủ loại cảm xúc trong nội tâm mình, tươi cười ôn hòa nói cảm ơn.

Đợi Lí đại phu đi xa, Quý An Dật mới trầm mặt, nhìn Vương Tiểu Nhị nói. “Chúng ta đón ca về nhà đi.”

Đây là thời điểm mấu chốt không được xảy ra sơ suất gì cả.

Với tính tình của Quý bá ma, hắn lười nói lời vô nghĩa với y, giảng giải nhiều đạo lý vào, ở trong mắt y tất cả đều là rắm, còn không bằng đừng để ý, đừng phản ứng với y là tốt nhất, tìm một biện pháp khác tốc chiến tốc thắng.

Lần này nếu không phải vì ca, hắn cũng không muốn bước vào Quý gia, nhìn mặt của Quý bá ma rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nghe Lí đại phu nói xong, nếu có thể, hắn thật muốn chụp y một tát chết tươi.

Nể tình mối quan hệ này, thân phận này, với lại người này cũng không làm chuyện gì táng tận lương tâm thương thiên hại lí.

Muốn trừng trị y một chút, quả thật là tìm không thấy nguyên nhân xuống tay.

Giống như một cái giằm, mắc ngay ở cổ họng, thực sự rất khó chịu.

“Được.” Vương Tiểu Nhị lưu loát đáp ứng.

Mới đến cửa Quý gia, đã nghe tiếng Quý bá ma ồn ào. “Không được gϊếŧ con gà này, một ngày có thể lấy một cái trứng a! Một năm là ba trăm sáu mươi lăm trứng, hai trứng một tiền đồng, ngươi có biết ngươi hạ dao này xuống, chúng ta tổn thất bao nhiêu tiền không. Không được gϊếŧ con gà này, đây là con gà trống a, nhà chúng ta chỉ có một con này làm giống, sao có thể gϊếŧ nó, không được gϊếŧ không được gϊếŧ, ai ai ai, con gà này cũng không thể gϊếŧ, vất vả lắm mới nuôi lớn, mắt thấy có thể đẻ trứng, sao có thể gϊếŧ nó, đều là tiền đó tiền đó tiền đó, gà mái già này phải ấp trứng a, sau này có thể sinh thiệt nhiều thiệt nhiều gà con, gà con lớn lên có thể sinh thiệt nhiều thiệt nhiều trứng, đều là tiền a tiền a tiền a. . . . . .”

“Đừng gϊếŧ.” Quý An Dật thật sự nghe không nổi nữa, hai ba bước đi qua.

Quý A cường thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý An Dật, không dấu vết nhíu nhíu mày, mân miệng không nói lời nào, xách con gà trong tay đi ra ngoài, đây là chuẩn bị gϊếŧ gà mái già có thể sinh thiệt nhiều thiệt nhiều gà con đây mà.

Quý bá ma thấy tư thế này, hai mắt nhất thời đỏ lên, một phen vọt qua, chuẩn bị đoạt lại gà mái già trong tay con trai, trong mắt y, đây không phải là gà mái già, đây rõ ràng là một đống tiền một núi tiền.

“A ma.” Quý A Cường bỏ tay Quý bá ma ra, tức giận trừng mắt nhìn y, đè nén thanh âm rống lên một tiếng.

“Không được gϊếŧ con gà mái già này.” Đang nói chuyện, Quý bá ma liếc mắt thấy trong tay Vương Tiểu Nhị có cầm thứ gì đó, y lập tức kích động. “Trong tay hắn có trứng có thịt, ngươi gϊếŧ gà hầm gà sẽ tốn thời gian, không bằng trực tiếp xào thịt chưng một cái trứng cho vợ ngươi, lập tức có thể ăn.”

Sẽ không thể so đo với người này, so đo càng nhiều thì người bị thương vẫn là chính mình, còn y vẫn sinh long hoạt hổ (*) tinh thần phấn chấn như trước.

(*) mạnh như rồng như hổ.

Quý An Dật mặc niệm lời này trong lòng nhiều lần, lúc này mới khiến cho cảm xúc mình chuyển biến tốt hơn một chút, bình tĩnh nhìn Quý A Cường nói. “A Cường ca, hôm nay ta qua đây là định nói với ngươi một chuyện, hãy để cho ca ta tạm thời ở nhà ta một thời gian, nguyên nhân không cần nói, tự ngươi cũng hiểu.”

“Được.” Quý A Cường còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Quý bá ma đã vui mừng gật đầu.

Trong lòng y đã bắt đầu gõ bàn tính lách cách. Vương Bảo Nhi vừa đi, trong nhà có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền, càng tính y càng vui vẻ.

“Không được.” Quý A Cường cau mày không đáp ứng. “Vương Bảo Nhi là vợ ta.” Vợ mình mang thai sao có thể để Vương gia nuôi, chuyện này nói ra y sẽ không thể nhìn mặt ai.

Y chỉ biết Quý An Dật qua đây là muốn đoạt vợ từ y!

“Ta và Tiểu Nhị trên đường tới đây có gặp Lí đại phu, ông nói, nếu ca thật sự không cải thiện thức ăn, đứa nhỏ và người lớn đều khó giữ nổi.” Quý An Dật lạnh lùng nói xong, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý A Cường. “Ta không nói, ngươi so với ta càng hiểu rõ hơn, từ nay về sau vẫn còn vài tháng, ngươi có thể cam đoan ca ta có thể ăn được, có thể dưỡng thai thật tốt không? A Cường ca, nếu ngươi ngay cả điều cơ bản nhất cũng không thể cam đoan được, ngươi căn bản không có tư cách nói lời từ chối. Ta cũng không đồng ý lấy ca ta và đứa nhỏ chưa sinh làm tiền đặt cược.”

Câu nói này, giống như một tòa núi lớn đè nặng trên vai Quý A Cường.

Y cũng biết, lời Quý An Dật nói đều là sự thật, hay có thể nói hắn không có sức thay đổi sự thật, nhưng nếu để vợ về Vương gia dưỡng thai. . . . . .

Không muốn! Y không muốn.

Quý A Cường cau mày gắt gao, trong lòng không ngừng hò hét, nhưng thế nào cũng không thể mở miệng nói ra.

Nhìn con gà mái già vẫn đang giãy dụa trong tay, vợ y mang thai, nhưng trong nhà muốn gϊếŧ một con gà cũng khó như vậy.

Trong đầu y hiện lên lời này, nháy mắt trong lòng y bốc lên một luồng phẫn nộ hay bi thương, đến ngay cả y cũng không thể phân rõ, có một chút gì đó thoáng hiện lên trong đầu y, nhưng làm sao cũng không bắt được.

“Muốn mang Vương Bảo Nhi về nhà thì nhanh mang đi, ở trong này líu ríu nói cái gì, không phải chỉ mang thai thôi sao, còn tưởng cái gì quý giá lắm, năm đó ta mang thai A Cường, vẫn như cũ ra đồng làm việc, sinh xong A Cường ngày thứ ba đã vội ra đồng thu hoạch vụ thu. Đừng nói gà mà ngay cả trứng gà cũng không có mà ăn, bây giờ cuộc sống khác rồi, có được mấy đồng tiền, lại càng phát sinh đủ thứ để chiều chuộng, còn tự xem mình là gia đình giàu có ở trấn trên, ở đây là Hà Khê thôn, ai cũng đều là lưng hướng lên trời mặt hướng xuống đất vùi đầu khổ cực làm việc, đâu thể nào chú ý nhiều như vậy.”

Quý bá ma mắng một lúc rồi dừng lại, thấy con trai không có phản ứng gì, y vội đoạt gà mái lại. “Gà mái già đã bị dọa sợ, không biết chút nữa có ấp được không, ta đã cẩn thận chuẩn bị vài trứng để ngươi ấp, nên đừng có xảy ra chuyện gì. . . . . .”

Vừa vuốt lưng gà, y vừa lầm bầm đủ thứ vừa đi qua một bên.

“A Cường ca ngươi cũng nghe thấy lời Đại bá ma nói rồi đó.” Quý An Dật nhịn xuống tức giận trong lòng, cố gắng để cho mình bình tĩnh nói chuyện.

Dù sao cũng không thể làm lớn chuyện lên, nếu không ca sống ở đây sẽ càng khó khăn hơn, người chịu khổ chính là ca.

Quý A Cường cứ thế cúi đầu, không thấy rõ biểu tình trên mặt y, hoàn toàn không biết y đang nghĩ gì, y trầm mặt không nói gì.

Động tĩnh này cũng đủ lớn, không thấy ca đi ra, chắc là đang ngủ, cũng có thể là vừa mới thiếp đi?

Nghĩ đến đây, Quý An Dật cũng có hơi lo lắng. “A Cường ca, trước tiên ta và Tiểu Nhị phải vào nhà nhìn ca ta đã.”

Trong phòng, Vương Bảo Nhi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt tái xanh, màu sắc môi cũng lộ vẻ không bình thường, trán hơi nhăn lại.

Cẩn thận nhìn một chút, Quý An Dật mới bằng lòng xác định, ca quả thật đang ngủ.

Vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, mà y vẫn ngủ ngon, giấc ngủ cũng thật trầm, chỉ sợ là gần đây y không ngủ được rồi, nghĩ nghĩ, trong lòng hắn vẫn hơi đau.

“Trước tiên ta bế một con gà trong nhà Lưu a ma qua, có hai mươi bảy con, chúng ta mua mười con. Đợi trở về, ta sẽ tranh thủ qua nhà Lý đại phu, cẩn thận hỏi một chút trong lúc mang thai có thể ăn cái gì, cần phải ăn nhiều cái gì, có cái gì không thể ăn không, cùng với một vài phương diện khác cần phải chú ý, đều phải hỏi rõ ràng. May là chúng ta vừa mới xây nhà, vị trí nhà chúng ta rất tốt, ánh sáng vô cùng tốt để ca ở căn phòng kia, chúng ta dọn sang phòng sát bên. . . . . .” Nghĩ tới những việc này, Quý An Dật nghiêng đầu, nhỏ giọng lải nhải cùng Vương Tiểu Nhị.

Quý A Cường đang định vào nhà, nghe thấy lời nói nhỏ của hắn, cả người cứng tại chỗ, đầu nghiêng sang một bên, xuyên qua ô cửa có thể thấy chiếc giường trong phòng, lại không nhìn thấy người nằm trên người nằm trên giường, y ngơ ngác nhìn, ánh mắt càng ngày càng thầm trầm.

Qua một lúc, Quý A Cường mới bước vào phòng, nói. “Để Vương Bảo Nhi ở nhà ngươi, trong lúc đó tất cả tiêu phí ta sẽ ra, giúp ta chiếu cố hắn.” Dừng một chút, y mới nói thêm. “Đa tạ.”

Nói xong, y xoay người đi nhanh ra khỏi phòng, không biết là đi đâu.

Quý An Dật nhìn cửa phòng trống rỗng, thất thần một hồi lâu, mới đứng lên, nói với Vương Tiểu Nhị đang đứng bên cạnh. “Ngươi ở trong này nhìn ca, ta về nhà hầm gà, một chút nữa ca tỉnh, ngươi kể lại chuyện vừa rồi cho hắn, ta dọn dẹp một chút rồi qua, ta cùng Trương tam ca nhi phải dọn dẹp lại phòng.”

“Được.” Vương Tiểu Nhị đáp lời, lộ ra một nụ cười, ôm lấy vợ, hôn lên mặt hắn một cái.

“Ta đi trước.” Quý An Dật cười đi ra khỏi phòng.

Vội vội vàng vàng chạy về nhà.

Trương tam ca nhi không có ở nhà, chắc là đang bận bịu ngoài đồng, trước tiên Quý An Dật đến bắt một con gà, lưu loát xử lý bắt nồi lên hầm, thêm một ít linh thủy vào trong. Sau đó thu dọn phòng ốc, vừa mới thu dọn phòng xong, chợt nghe tiếng Vương Tiểu Nhị gọi hắn, y gọi hai chữ ‘vợ ơi’ này, chung quy vẫn mang một luồng ý vị đặc biệt.

“Trở lại rồi đấy à.” Quý An Dật chạy chậm ra khỏi phòng, thấy hai người bọn họ, cười cười. “Ca. Mau vào nhìn xem, ta vừa mới thu thập, ngươi nhìn được không.”

Tinh thần Vương Bảo Nhi không được tốt lắm, có hơi bơ phờ, cố gắng chống đỡ cười cười. “Quý ca nhi làm đương nhiên là tốt rồi.” Nói xong, y không nói tiếp câu sau, hiển nhiên là tinh thần không ở nơi đây.

“Ca.” Thoáng nghĩ một chút, Quý An Dật liền đoán được nguyên nhân là gì. “Mặc dù việc này không thỏa đáng lắm, nhưng không có biện pháp khác, ca, chúng ta không thể nhìn ngươi đang mang thai mà còn sống tại Quý gia khổ cực như vậy.”

Qua một lúc lâu, Vương Bảo Nhi mới cúi đầu nỉ non một câu. “Không ổn a. . . . . . Nhưng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.”

“Canh gà vẫn còn hầm trên bếp, ta qua nhìn thử đã.” Quý An Dật nói xong thì vội vàng ra sau nhà, tìm Vương Tiểu Nhị, lôi kéo y nhỏ giọng hỏi. “Ngươi đi tìm Quý A cường gọi qua đây, bây giờ trong lòng ca có chuyện, cứ để vậy cũng không ổn.”

Vương Tiểu Nhị nghe vậy, liền để chuyện trong tay xuống. “Ta đi ngay.”

Nhìn ngốc tử biến mất trong tầm mắt, Quý An Dật mới than một tiếng đi vào phòng bếp.

Hắn biết việc này không ổn, nào có ca nhi nào đã gả ra ngoài còn về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, cho dù hắn không hiểu nơi này bằng ngươi sống nguyên bản ở đây, nhưng ít nhiều hắn cũng hiểu được điểm này. Rốt cuộc chuyện này có không ổn bao nhiêu, hắn cũng không rõ lắm.

Nhìn sắc mặt của ca, hắn ý thức được, chỉ sợ chuyện này có chút khó giải quyết.

Nhà nào cũng đều có khó khăn phải vượt qua, hắn đã bắt đầu cảm nhận sâu sắc được câu nói này rồi.

Từ kinh nghiệm có được từ Lưu a ma. Hắn muốn làm rõ chuyện này nghiêm trọng tới mức nào sau đó mới nghĩ ra đối sách.

A . . . . . . Khi ca qua đây, hình như không có mang theo quần áo.

Quý An Dật cẩn thận nghĩ lại, quả thật ca không có mang theo quần áo qua đây, đây là y không định dưỡng thai ở nhà?

Ngay khi hắn đang suy tư về việc này, chợt nghe tiếng ngốc tử thở hổn hến gọi hắn.

Quý An Dật vội vàng chạy ra ngoài, đúng lúc thấy Quý a Cường vọt vào trong phòng, tìm được người là tốt rồi, hắn nhẹ nhà thở ra, vẫy vẫy tay với Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị cười ha hả tiêu sái chạy đến bên vợ. “Vợ.”

“Ngươi nếm thử vị canh gà này đi.” Một nồi gà, ca cũng ăn không hết, để cho ngốc tử một chút cũng được. Quý An Dật nghĩ xong liền kéo y vào phòng bếp.

Bây giờ hai người bọn họ ngồi ngốc trong nhà, chắc là đang thương lượng biện pháp với nhau, dù sao cũng là gia sự, nếu có thể, thì đừng đi tìm Lưu a ma vẫn tốt hơn.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị đứng trong phòng bếp canh nồi canh gà, chú ý động tĩnh trong phòng bếp, Quý A Cường đi ra, đi về hướng phòng bếp, sau khi tiến vào phòng, y nói thẳng. “Trước tiên Vương Bảo Nhi sẽ ở đây, ta về nhà xử lý một ít chuyện.”

“Được.” Chuyện gì? Sao nhìn giống như tình hình rất nghiêm trọng. Quý An Dật có hơi buồn bực, không biết hai người bọn họ nói với nhau cái gì.

Đợi canh gà hầm xong, Quý An Dật bưng một chén lớn vào phòng, Vương Bảo Nhi dựa đầu vào giường ngồi, lăng lăng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, vẻ mặt chứa đầy tâm sự.

“Ca, tình trạng ngươi vốn đã không tốt lắm, một vài chuyện thượng vàng hạ cám kia, trước ngươi cứ gác qua một bên đi, chăm sóc thân thể mình quan trọng hơn.” Quý An Dật vừa nói vừa đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường. “Đến, uống hết bát canh gà này đi.” Dừng một chút, hắn vừa cười vừa nói. “Ta và  tiểu Nhị đều uống một bát trong phòng bếp rồi.”

Vương Tiểu Nhị theo sát phía sau, nghe lời vợ nói, liền cười sáng lạn tiếp một câu.” Ca, ăn ngon lắm.”

Nhìn vẻ mặt tham ăn của hai đứa nhỏ này, Vương Bảo Nhi liền nở nụ cười, cúi đầu uống một ngụm canh, lại ăn một miếng thịt gà, nói. “Mùi vị rất thơm.”

“Có một tô lớn.” Quý An Dật đáp lại một câu, thật ra, hắn rất muốn hỏi, hai người bọn họ nói gì với nhau trong phòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì hỏi việc này có hơi không ổn.

Nghe giọng điệu trong câu nói của Quý A Cường, hắn đoán dù hắn không hỏi, qua hai ngày nữa cũng có thể biết.

Quý An Dật quả thật đã đoán đúng, ngày hôm sau, hắn chỉ biết hai người bọn họ ở trong phòng nghĩ ra biện pháp, là cái loại biện pháp gì.

Nói thật, biện pháp này, hắn đồng ý hai tay hai chân.

Từ sáng sớm Quý Cốc đã qua nhà thôn trưởng, nói thôn trưởng chủ trì một chút chuyện ở riêng.

Đúng vậy, đúng chính là vậy!

Quý A Cường nói về nhà xử lý một chút chuyện, chính là nói với a cha mình chuyện này, nói ra nguyên nhân bên trong, từng cái từng cái đều nói ra hết.

Tuy nói là ở riêng, nhưng cũng không thể xem là ở riêng, chỉ tách biệt với nhau, nhưng vẫn sống cùng nhà với nhau.

Trong thôn có không ít nhà làm như vậy, ruộng đồng cũng chẳng phân biệt được, chỉ tách biệt với nhau, không xem như là chân chính ở riêng.

Kỳ thật việc này cũng cần không tìm thôn trưởng, Quý Cốc làm như vậy, hẳn là muốn để cho người trong thôn biết, chuyện ra riêng là do y nói ra, cứ như vậy, hai người Quý A Cường sẽ không có chuyện gì, cũng không cần phải nghe những lời nói khó nghe.

Cũng không biết, đây là Quý Cốc tự mình muốn, hay là Quý A Cường ở bên cạnh nhắc nhở.

Nhà này chia. Hai người Quý A Cường và Vương Bảo Nhi vào sống trong căn nhà cũ của Vương gia, nhà để trống không lâu, nên cũng không có nhiều việc để dọn dẹp.

Việc này ở trong thôn vẫn gây ra một trận động tĩnh không lớn không nhỏ, bất quá, trong đầu mọi người đều có tính toán, ngược lại cũng không thảo luận nhiều, việc này cứ như vậy trôi qua.

Hôm ra riêng, Quý bá ma. . . . . . Không có ở đó.

Sau này, Quý An Dật mới biết, Quý bá ma bị trói nhốt trong phòng, ngay cả miệng cũng bị nhét.

Phân gia xong rồi, đồ dùng sinh hoạt, gia cầm, của cải,. . . đều chia thỏa đáng chuyển vào trong nhà cũ Vương gia, chuyện này xong rồi, Quý đại bá mới thả Quý bá ma ra, nghe nói, y vừa ra thấy thiếu một nửa số gà, cảnh này là số một, y không chịu đựng nổi, hai mắt vừa lật ngã ngửa trên đất.

Quý An Dật nghe, âm thầm trầm trồ khen ngợi, mắng một câu xứng đáng. Sau đó, hắn cùng với Tiểu Nhị mang theo canh vui vẻ lên đường.

Ôi mẹ ơi, hôm nay trời càng ngày càng đẹp.

“Ca. Ta hầm canh xương củ từ cho ngươi này.” Từ xa, Quý An Dật đã cất giọng gọi, hưng phấn không cách nào khống chế.

Quý An Dật đang dọn dẹp đất trồng rau ở nhà trước, thấy bóng dáng hai người bọn họ, mặt mày hớn hở để cuốc xuống. “Ta cảm thấy mình đã tốt hơn rồi, sau này không cần phí thời gian hầm canh nữa đâu, Lí đại phu cũng nói, chỉ cần bình thường ăn nhiều hơn một chút, sẽ không có chuyện gì.”

“Vâng.” Quý An Dật cười đáp ứng. Lại nói. “Buổi chiều ta và Tiểu Nhị muốn vào núi một chuyến, bây giờ là thời điểm tốt để tìm măng.”

“Ăn cơm trưa rồi đi?” Nhận lấy canh trong tay Quý An Dật, Vương Bảo Nhi hỏi, đi về hướng phòng bếp, để canh xuống.

“Vâng. Ca có đi không?”

“Đi. Tìm một chút nấm và thứ gì đó về cũng tốt.”

Nói chuyện phiếm với nhau một lát, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị liền trở về nhà.

Việc buổi chiều vào núi tìm măng, bị ngâm nước. Đột nhiên có một vị khách quý đến đây. Người này, không phải là ai khác mà chính là Tô Cẩm Minh.

Y ngàn dặm xa xôi tìm tới cửa, đương nhiên không phải là để liên lạc tình cảm, y cố ý đến thúc dục hắn.

Mới vừa gặp liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi. “Quý tiểu ca nhi, phương pháp mới của ngươi đâu? Ta trông ngóng chờ đợi mỏi mòn mà vẫn không thấy.”

Ách. . . . . . Quý An Dật nhịn không được muốn lau mồ hôi.

Đầu xuân hắn vội vàng xử lý mảnh đất hoang và ngọn núi nhỏ kia, nhìn qua nhìn lại, hắn đã ném chuyện nghĩ ra món ăn mới ra sau đầu.

“Có, có, có.” Quý An Dật cười ha hả đáp lời, trong lòng thì chuyển qua chuyển lại đủ lại suy nghĩ.

Ánh mắt Tô Cẩm Minh nhất thời sáng ngời. “Là cái gì? Mau lấy cho ta nếm thử.”

Quý An Dật vừa nghe lời này, ánh mắt trợn tròn lên, sửng sốt, vội nói. “Không được không được, bây giờ vẫn chưa được, ít nhất cũng phải. . . . . . Phải nửa tháng. Ta phải chuẩn bị cho tốt, vừa nghĩ ta phương pháp, trước mắt vẫn chưa xác định có thể làm được hay không.”

“Quý An Dật ngươi sẽ không lừa ta đi?” Tô Cẩm Minh nhẹ nhàng lay động cây quạt trong tay, cười giống như hồ ly nhìn Quý An Dật.

Ánh mắt kia rõ ràng đang nói. Nếu ngươi dám lừa dối ta. . . . . .

Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh vẫn im lặng làm bối cảnh, bẻ bẻ tay mình, đốt ngón tay vang lên ‘lách cách lách cách’.

Tô Cẩm Minh và Quý An Dật đều dùng vẻ mặt không hiểu nhìn qua.

Vương Tiểu Nhị giơ nắm tay, cười hắc hắc. “Tay hơi ngứa.” Khi nói lời này, tầm mắt y cố ý hướng lên người Tô Cầm Minh nhìn nhìn.

Tô Cầm Minh đưa mắt lên nhìn y, nụ cười trên mặt tươi thêm hai phần, còn kèm theo chút nghiền ngẫm.

Hai người nhìn nhau cười a cười a cười a, một người cười giống như hồ ly, một người cười mang theo chút ngớ ngẩn.

Quý An Dật đứng bên cạnh nhìn, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.

Hắn nên đưa Tô Cầm Minh món mới gì đây?

Trong đầu hắn có rất nhiều ý tưởng, nhưng, thực sự làm thì rất khó. Thật muốn từ từ suy nghĩ, nửa tháng. . . . . . Thật hảo huyền.

“Nửa tháng sau, ta ở Cảnh Dương trấn chờ Quý ca nhi mang món ăn ngon đến.” Tô Cầm Minh đứng lên, mở quạt ra, vừa đong đưa quạt vừa nói.

Quý An Dật thật sự cảm thấy, y có hơi thiếu đánh. Chỉ có điều, cũng là do hắn đuối lý. Sờ sờ mũi, hắn đáp lời. “Được. Nửa tháng sau gặp lại.”

Tiễn y ra khỏi nhà, khi định lên xe, Tô Cầm Minh còn ghé sát tai Quý An Dật nói nhỏ. “Nam nhân của ngươi, tìm không tồi.”

Nói xong, y liền nhanh chóng lủi lên xe, nghe thấy y hô một câu. “Chạy nhanh đi.”

Trong lúc Quý An Dật đang nghĩ ngợi. Thì bỗng thấy, có rất nhiều đá nhỏ bay về hướng xe ngựa. . . . . . (:))))) P: chơi lầy)

Quay đầu nhìn lại thì thấy Vương Tiểu Nhị đang cầm trong tay một khối đá lớn chuẩn bị ném tiếp.

“Ngốc tử, ngươi đừng để ý đến hắn.” Quý An Dật mặt đầy hắc tuyến ngăn cản Vương Tiểu Nhị.

Trong đầu thì oán hận nói thầm, quả nhiên là thiếu đánh. Đang êm đẹp chọc ngốc tử nhà hắn làm gì.

Vương Tiểu Nhị nhìn vợ, lại nhìn chiếc xe ngựa đã biến mất trong tầm mắt, tức giận bất bình ném cục đá trong tay, nói thầm một câu. “Lần tới sẽ ném.”

! ! ! ! ! ! ! !

Hết chương 71.