Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 35




Editor: Pun. 

Chung tam a ma đi rồi, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị liền đi qua nhà Lỗ sư phó.

Đem số tiền còn lại giao ra, Quý An Dật còn nhỏ nên vóc dáng có hơi thấp, khi hắn định xách cái lồng của hai con chó nhỏ, không ngờ, lúc hắn đưa tay ra, cái lồng kia. . . . . . Không có.

Vừa nhấc mắt lên, thì thấy Vương Tiểu Nhị tay phải một cái lồng lớn, tay trái một cái lồng nhỏ, đang nhếch miệng vui vẻ quay qua cười với hắn.

Trong lòng Quý An Dật nóng hầm hập, nhịn không được mà chìa tay ra xoa lung tung lên tóc Vương Tiểu Nhị.

Sau đó, Vương Tiểu Nhị một đầu tóc rối xù cười ngây ngô, trông lại càng y ngốc thêm.

Quý An Dật nhìn thấy, trong lòng liền trào ra một cảm giác khó tả, có hơi đau lòng, hắn đưa tay vuốt vuốt tóc y vài cái, đem đầu y sửa sang lại gọn gàng. "Đi thôi, còn cười."

Cầm lấy cổ tay y, đi nhanh về nhà.

Vương Tiểu Nhị mang theo hai cái lồng, dễ dàng đi theo phía sau vợ, cười càng vui vẻ.

Về đến nhà, hai con chó con từ nhà sau chạy ào ra, quấn quýt bên chân hai người bọn họ, cái đuôi nhỏ nghịch ngợm quét quét ngón chân cả hai, có hơi ngứa ngứa a.

Mùa hè ở nơi này, bình thường mọi người đều mang giày rơm, đương nhiên, trong nhà nếu có tiền, cũng sẽ không ủy khuất bản thân, mà mang chính là giày vải thoải mái.

Bởi vì chuyện nước giếng nên có vài người tặng một ít giày rơm qua đây, lớn nhỏ đều vừa cả, Quý An Dật không nỡ ném đi, cảm thấy như vậy có hơi lãng phí, hơn nữa, giày rơm này mang cũng rất tốt, tuy lúc đầu mang có hơi cộm chân, nhưng mang lâu cũng không có gì.

"Bọn chúng hăng hái vui vẻ như vậy, có phải vì biết chình mình sắp có nhà mới không ta?" Quý An Dật ngồi xổm xuống, mỗi tay ôm một con, vui tươi hớn hở cười nhìn hai con chó con.

Hai con chó nhỏ bị ôm lên cao, cũng không sợ hãi, mà đạp loạn bốn chân, cái đuôi nhỏ vẫy a vẫy a, mở miệng mang theo chút hương sữa sủa gâu gâu.

"Đêm nay không được, ngày mai phơi nắng một ít rơm rạ, lót lót vào ổ đã." Thả hai con chó nhỏ xuống, Quý An Dật nói thầm hai câu.

Đi theo Vương Tiểu Nhị tìm một vị trí thỏa đáng, để hai cái lồng xuống.

Trong đầu nghĩ, ngày mai nhất định phải nhớ đi ra đồng lấy về hai bó rơm để phơi nắng, phơi nắng xong, thì đem lót vào hai cái lồng.

Làm xong việc này, vừa rửa sạch tay, hắn liền ra nhà trước lật lật củ cải sợi.

Ngoài trời nắng rất gắt, nên chỉ cần phơi nửa ngày nữa là xong.

Món cải khô kho này, dùng cải khô làm kỳ thật sẽ giòn và ngon hơn so với khi dùng rau phơi khô, nói cách khác, không thể phơi cải quá khô, phải nắm chắc mức độ của nó.

Nếu làm như vậy thì khi làm ra món cải khô kho, hương vị mới có thể ngon hơn một chút.

Cách giờ cơm chiều một khoảng thời gian, lấy quần áo sau nhà đem vào phòng xong, cũng không có chuyện gì làm.

Quý An Dật mang hai cái ghế để dưới mái hiên, hăng hái bừng bừng bắt đầu dạy chữ cho Vương Tiểu Nhị, hôm nay hắn mới học thêm được vài chữ.

Đợi sáng mai lên trấn đưa bạc cho Tô Cẩm Minh, hắn sẽ mua một ít giấy và bút mực về, bút lông này so với cành cây thì hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, vốn dĩ, ở hiện đại hắn đã có thói quen cầm bút bi, bút máy để viết chữ, bây giờ lại cầm cành cây để luyện chữ, sau này nếu muốn học viết bằng bút lông tốt, lại càng khó khăn hơn.

Một người thì rất nghiêm túc dạy còn một thì rất chăm chú học, hai người đều đắm chìm vào trong đó, ngốc ngốc vù vù vui sướng.

Đột nhiên có một âm thanh vang lên.

"Quý ca nhi hai người đang vui vẻ cái gì đấy?"

Quý An Dật không thích thanh âm này chút nào, cho dù không ngẩng đầu lên, hắn cũng có thể nghe được người đến kia là ai.

"Không có gì." Để cành cây trên tay xuống, hắn dùng chân xóa xóa chữ trên mặt đất.

Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh thấy, cũng học theo dùng chân chùi chùi đất, xị mặt nhìn Diêu Lang đang đi tới.

Mỗ(*) a ma là dùng cho những người có quan hệ gần gũi quen biết, mới xưng hô thân thiết như vậy. Nếu quan hệ không tốt, thì trực tiếp kêu ra tên, họ.

(*): dịch ra là nào đó, ví dụ như khi ghép họ với từ a ma như Lưu a ma hay Chung tam a ma. (P:mấy nàng hiểu phải hem ta hiểu mà (≖‿≖✧))

Quý An Dật không thích Diêu Lang, ngay cả gọi tên cũng không thích gọi, nhưng khi nhìn thấy y vẫn phải lộ ra một nụ cười khách sáo.

"Quý ca nhi ta nghe nói nhà ngươi có thu mua ớt băm và củ cây, hai thứ này, nhà ta đều có, từ khi dùng nước giếng gánh sau nhà ngươi để tưới, hình dáng đương nhiên là rất tốt rồi, ngươi còn muốn lấy bao nhiêu? Sáng mai ta sẽ đem qua đây một ít."

Chuyện nước giếng Quý An Dật đã xử lý trước sau thỏa đáng, thái độ người trong thôn đối với hắn cũng có sự thay đổi rất lớn.

Nhưng Diêu Lang này, khẩu khí nói chuyện này, bộ dáng nói chuyện này, hoàn toàn toàn bộ đều vẫn xem hắn như một đứa nhỏ mà đối xử, tưởng là hắn rất dễ bắt nạt sao.

"Không cần." Quý An Dật lãnh đạm trả về một câu, dừng một chút, còn nói. "Ớt băm đã có Chung tam a ma cắt tốt vô cùng, còn củ cải thì đã có Hà nhị ca nhi chỉnh lý ổn thỏa, có hai người bọn họ giúp một tay, ta bây giờ cũng không có thiếu ớt băm và củ cải."

Diêu Lang trên mặt cứng đờ, hiển nhiên là không ngờ, lần trước y nói liên thanh cũng không thấy Quý An Dật dám trả lời lại một câu, bây giờ vậy mà hắn lại dám cự tuyệt y.

Y hoàn toàn không nghĩ tới, chuyện lần trước, là do Quý An Dật không muốn phá hư kế hoạch của mình, nên đành phải nhẫn nại, nhưng bây giờ, sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, còn nhẫn nữa, thật CMN đau trứng (P: trong QT là đản đau nhưng ta dịch vậy cho nó đúng tâm trạng mấy nàng hiểu CMN mà ha), hắn sẽ tự kinh bỉ bản thân mình, cái này cũng quá uất ức rồi đó.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải chuẩn bị cơm tối đây." Quý An Dật mang hai cái ghế bỏ vào phòng bếp, tự mình đi đến trước vườn rau hái một ít rau xanh cho cơm chiều.

Vương Tiểu Nhị hai mắt đen láy, nhìn thoáng qua Diêu Lang, ánh mắt kia, rất âm trầm.

Diêu Lang ngẩn người, có chút phản ứng không kịp.

Một đứa ngốc tử sao có thể có ánh mắt như vậy?

Vương Tiểu Nhị mất hứng, vì người này làm vợ y mất hứng.

Y không có cách nào để diễn tả rõ cảm xúc trong lòng mình, chỉ cảm thấy tay có hơi ngứa, y muốn sử dụng quyền cước mà Lưu a gia đã dạy, không muốn thấy người này.

"Tiểu Nhị, ngươi có thể tưới nước cho vườn rau ngoài khe núi không." Hái xong đồ ăn, Quý An Dật quay sang gọi một tiếng với Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị nhe răng nhe răng với Diêu Lang, sau đó, đi nhanh vào phòng bếp.

Diêu Lang có hơi bị dọa, lui về phía sau hai bước, đây vẫn là Vương ngốc tử kia phải không? Sao nhìn thế nào, lại có chút giống với kẻ điên Vương Bảo Nhi kia vậy.

Vương Bảo Nhi mà điên lên, thì sẽ không quan tâm đến chuyện gì cả, du côn trong thôn cũng không dám trêu chọc hắn, chỉ sợ hắn nổi điên lên thì vô cùng hung ác.

Nhớ tới Vương Bảo Nhi, ánh mắt Diêu Lang lóe lóe lên, dừng một chút, sau đó không nói gì nữa, xoay người bước đi.

Vương Bảo Nhi tuy rằng đã lập gia đình, nhưng hắn vẫn dựa vào sức mạnh của mình để che chở Vương ngốc tử, nếu làm hắn nóng nảy, nói không chừng hắn sẽ làm ra chút chuyện gì đó không nên làm a.

"Ngốc tử." Thấy Diêu Lang đi rồi, Quý An Dật chạy nhanh ra kéo Vương Tiểu Nhị đang ở nhà trước múc nước, cao thấp đánh giá y.

Vừa rồi khí thế kia của ngốc tử, ước chừng chính bản thân hắn cũng có chút sợ.

Thấy hai mắt vợ mở to sáng lên nhìn mình, Vương Tiểu Nhị cũng rất cao hứng, nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngốc vù vù.

Trên trán Quý An Dật liền lộ ra ba đường hắc tuyến (°ー°lll), được rồi, chắc là do hắn nghĩ nhiều.

"Tưới nước xong thì chạy nhanh về nha." Thu lại suy nghĩ của mình, Quý An Dật nói một câu, liền đi vào phòng bếp.

Ăn cơm tối xong, rửa sạch bát đũa, thu thập xong kệ bếp, mặt trời cũng vừa khuất núi.

Đáng lẽ bình thường giờ này hắn chỉ mới chuẩn bị cơm tối, nhưng hôm nay do có Diêu Lang kia, nên mới khiến cho bọn họ ăn cơm sớm hơn nửa canh giờ.

Không có ánh mặt trời, Quý An Dật cẩn thận đem củ cải thu thập xong, liền mang ra vườn rau tưới, Vương Tiểu Nhị đi ra nhà sau đóng cửa lồng gà và lồng vịt.

Tắm rửa sạch sẽ, cũng giặt sạch quần áo, mọi chuyện đều làm xong xuôi, hai người liền đem bàn ghế ra ngồi dưới mái hiên hóng mát, sự nhàn nhã ý vị kia, kết thúc khi có thôn dân đến gánh nước.

Lẽ ra, một đứa nhỏ và một đứa ngốc tử, sau lưng không có a ma a cha giúp đỡ, thì cuộc sống trôi qua chắc chắn sẽ rất gian nan .

Nhưng cố tình Quý An Dật người ta lại là một người có phúc khí, gặp đại nạn không chết, phúc khí vẫn kia cứ một sóng lại tiếp một sóng tới a, nhìn lại bọn họ phải bận bịu từ hừng đông đến khi bầu trời tối sẩm, mệt chết mệt sống, còn hai đứa nhỏ này thì đã sớm thu thập xong xuôi mọi chuyện, ngồi dưới mái hiên thích ý hóng mát nghỉ ngơi.

Quả nhiên là người có mệnh tốt a!

Khẳng định kiếp trước người ta làm nhiều chuyện tốt, nên đời này tuy thân thế thê thê thảm thảm, nhưng vẫn có thể sống tốt như vậy.

Ngày thứ hai, Quý An Dật vốn tưởng rằng, hôm nay chỉ chở mứt trái cây và món cải khô kho, chứ không chở rau dưa, chắc cũng không cần dậy quá sớm.

Nhưng hắn đã nghĩ sai rồi.

Hôm sau gà vừa mới gáy tiếng thứ nhất, Tiểu Mộc đã đánh xe ngựa tới.

Lúc này Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị, còn đang ngủ say như trư trên giường.

Tiểu Mộc gõ cửa vài cái, mới đem hai người đánh thức.

"Tiểu Mộc sớm a." Quý An Dật khô cằn cười, cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Tiểu Mộc cũng không có phản ứng dư thừa gì, chỉ hỏi. "Vương tiểu ca nhi không biết đồ đạc này nọ đang để ở đâu? Để ta vác lên xe."

"Đang để ở phòng bếp, ta lập tức mở cửa." Dừng một chút, Quý An Dật còn nói. "Tiểu Mộc chút nữa chúng ta với ngươi cùng nhau lên trấn, ta có việc cần nói với ông chủ ngươi."

"Được." Tiểu Mộc không do dự gật đầu đáp ứng.

Hắn mang mứt trái cây và món củ cải khô kho mang ra xe, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị thì lưu loát rửa mặt, ngay cả cơm sáng cũng chưa kịp ăn, đã vội vội vàng vàng lên xe ngựa hướng trấn trên mà đi.

Ngồi trên xe ngựa, Quý An Dật âm thầm nói nhỏ.

Đi cái canh giờ này, chẳng lẽ Tô Cẩm Minh đã dậy rồi hay sao? Chính hắn cũng không tin nữa a.

Sự thật chứng minh, hắn đã nghĩ đúng.

Khi bọn họ đến tửu lâu, phía trước đã mở cửa, nhưng sau viện Tô Cẩm Minh vẫn đang ngủ như trư trên giường, Tiểu Mộc đi vào gọi, y mới mơ mơ màng màng tiêu sái đi ra khỏi phòng, nhìn bộ dáng giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Sớm như vậy a?" Ngáp một cái, Tô Cẩm Minh phát âm không rõ nói thầm một câu. "Đợi một lát, ta sửa sang lại một chút rồi sẽ ra ngay." Nói xong, lại vào phòng.

Sau đó, chỉ thấy Tiểu Mộc bưng chậu nước nhỏ có vắt thêm một cái khăn bông và những vật dụng để rửa mặt đi vào.

Không đến một lúc, Tô Cẩm Minh tinh thần sáng láng đi ra, Thấy Quý An Dật liền nói một câu. "Nghe Tiểu Mộc nói, ngươi qua đây tìm ta có việc muốn nói, chúng ta vào bên trong ngồi, còn chưa ăn cơm phải không?" Nói xong, y quay qua phân phó với Tiểu Mộc. "Đi ra đằng trước mang ba phần cơm sáng lại đây."

"Nhà ngươi có đá không?" Vào phòng, Quý An Dật trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Đá. . . . . . Tô Cẩm Minh ngẩn người, tuy không biết hắn hỏi cái này để làm gì, nhưng y vẫn thành thật trả lời. "Có. A cha ta sợ nóng, năm trước ta có xây một cái hầm để đá trong nhà."

"Được. Ngươi lấy một chút đá qua đây, ách, thế nhưng nguồn nước kia có sạch sẽ và dùng để ăn được không?"

"Điều đó là đương nhiên."

"Vậy được, ngươi lấy một chút đá qua đây, ta làm mỹ vị cho ngươi ăn nếm thử." Quý An Dật hắc hắc cười, có chút hưng phấn.

Cái kia chính là một đống bạc a.

"Được!" Nghe nói có ăn ngon, Tô Cẩm Minh cả người lập tức liền phấn chấn lên, vội đi ra nhà trước, cất giọng gọi. "Tiểu Mộc Tiểu Mộc, chạy nhanh qua nhà, mang một ít đá qua đây." Sau đó, y lại nói tiếp. "Mang nhiều một chút."

Tiểu Mộc nhanh chóng mang ba phần điểm tâm ra sau, lúc này mới chạy nhanh về phía tòa nhà.

Không bao lâu hắn liền chạy về, mang theo một hũ đá.

Quý An Dật đứng ở phòng bếp, tìm công cụ, đập náp đá ra, lấy ra một cái nồi nấu mơ và sữa dê với nhau, đổ một chút hỗn hợp này vào hũ, lại trải đều mứt trái cây lên, thả thìa vào, bưng ra ngoài. "Nếm thử một chút, bây giờ chỉ mới sáng sớm, chờ tới giữa trưa lại ăn thêm, cảm giác sẽ càng ngon hơn nhiều."

Khi Tô Cẩm Minh nhìn thấy ánh mắt liền tỏa sáng tham ăn hai mắt dính chặt vào đó, nhìn một lúc lâu, mới cầm lấy thìa, nếm nếm. "Diệu!" (tuyệt diệu) Sau khi nói một chữ, ngay sau đó y còn nói. "Ăn ngon. "

"Mau nếm thử." Quý An Dật đẩy đẩy ngốc tử bên cạnh.

Cơ hội này khó có được, trong nhà cũng không có khối đá nào.

Hết chương 35.