Editor: Pun.
Mặc dù có hơi nóng lòng, muốn biết biện pháp mình vừa nghĩ, có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng hắn nghĩ lại, sáng Tiểu Mộc sẽ qua đây chở mứt trái cây, đến lúc đó hắn có thể đi nhờ lên trấn luôn, có thể tiết kiệm được chút sức cho hai bàn chân.
Hơn nữa, trong nhà cũng không có đại sự gì, nhưng những chuyện thượng vàng hạ cám thì có một đống, nếu chỉ vì một chuyện, mà chạy lên trấn trên thì có chút không thỏa đáng.
Quý An Dật ngăn chặn nội tâm đang rục rịch của mình, tiếp tục ngốc ở nhà bận bịu làm việc.
Ăn sáng xong, hắn cùng ngốc tử đi qua nhà thôn trưởng, mang theo một chút mứt trái và món cải khô kho, hắn không ở lại lâu mà trực tiếp đi về nhà.
Giặt sạch quần áo phơi ở nhà sau, cầm chổi to quét sạch nhà trước nhà sau dọn dẹp mọi nơi, vườn rau thì sáng sớm ngốc tử đã tưới nước rồi, cũng đã cắt cỏ non cho dê mẹ ăn.
Hai con chó nhỏ chắc là vì ngày nào cũng được uống linh thủy, lượng không nhiều lắm, nhưng thắng được ở chỗ thần kỳ, nên càng ngày càng có linh tính, rất thích quấn quýt theo sau hắn cùng ra cùng vô. Đột nhiên, Quý An Dật nhớ tới ngốc tử, có một khoảng thời gian y cũng rất thích kề cận bên cạnh hắn, sau này, tình hình cũng chuyển biến tốt hơn một chút.
Sau đó, hắn phát hiện, hắn đối với hai con chó nhỏ này có hơn vài phần kiên nhẫn.
Cho dù chúng nó rất hay đảo quanh chân hắn, làm hắn không thể bước đi, nhưng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng đẩy ra, không sinh ra một chút cảm giác phiền toái nào cả.
Làm xong công việc nhà, thấy số lượng đường mạch nha chỉ có thể làm đủ trên dưới hai cân mơ.
Một cân mơ có thể làm nhiều nhất là một cân mứt trái cây. Hôm qua, Lưu a ma đưa đường mạch nha cho hắn, chỉ đủ cho hắn miễn cưỡng sáng mai giao ra mười cân mứt trái cây.
Hắn đi vào hầm lấy mơ, vậy mà hai con chó con vô tích sự cũng thí diên thí dại chạy theo, cái đuôi nho nhỏ đong đưa qua lại trông rất vui vẻ.
Lúc vào hầm, thì tò mò ngửi đông ngửi tây ngửi ngửi khắp nơi, lại hay quay đầu lại, nhìn Quý An Dật lấy mơ, nhưng không đến gần quấy rối, giống như biết chủ nhân của nó đang bận bịu làm việc.
Lấy đủ hai cân mơ, Quý An Dật ra khỏi hầm, hai con chó nhỏ đương nhiên cũng đi ra theo.
Xách một thùng nước giếng rửa sạch mơ, trước tiên để mơ nhỏ hết nước còn đọng lại, sau đó, mới đem đi bỏ hạt.
Hai cái bình bỏ hai cân thịt mơ thì dư dả, quét đều đường mạch nha lên trên, sau đó đem bình để sang một bên.
Nhớ tới tối hôm qua có gặp Hà nhị ca nhi, chắc chút nữa hắn sẽ qua đây.
Quý An Dật chạy nhanh ra nhà trước nhìn nhìn thừ củ cải trong vườn rau, bên này củ cải có một chút, bên khe núi cũng có một chút, củ cải trước nhà cung cấp cho tửu lâu, chắc không có vấn đề gì lớn, củ cải trong khe núi thì dùng dể làm món cải khô kho.
Tính toán sơ bộ qua một lần, hắn liền biết chút nữa Hà nhị ca nhi qua đây, hắn phải cho y một câu trả thuyết phục như thế nào rồi.
Trong nhà cũng không có chuyện gì, thịt quả còn đang ngâm ướp, không có gì phải vội.
Quý An Dật cầm một cành cây, mang ghế ra ngồi dưới mái hiên, nhớ lại những chữ ngày hôm qua Lưu đại ma đã dạy, hắn vụng về viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.
Hai con chó con thì an phận nằm bên cạnh ghế, thường nhìn nhìn Quý An Dật, dùng móng vuốt mềm mại lúc có lúc không đào đào mặt đất.
"Quý ca nhi." Nghe thanh âm, Quý An Dật tưởng là Hà nhị ca nhi, ngẩng đầu lên thì thấy, thì ra là Chung tam a ma, may mắn mình không có vội lên tiếng.
Để cành cây xuống, hắn nhanh chóng phủi phủi hai chân, trên mặt cười ha hả tiếp đón. "Chung tam a ma."
"Quý An Dật, đây là ớt băm ta đã cắt, cắt không nhiều lắm, chỉ có trên dưới nửa cân, ngươi nhìn thử hình dáng này ta cắt đã được chưa?" Sau khi đến gần, Chung tam a ma nhanh nhẹn mở bình ra.
Quý An Dật nhìn nhìn, có hơi chút ngoài ý muốn, ớt này được cắt so với hắn cắt còn nhỏ vụn hơn hai phần, có thể thấy được Chung tam a ma đã rất dụng tâm, nghiêm túc làm việc, trong lòng hảo cảm đối với ông cũng ầm ầm tăng lên vài tầng. "Làm thế này là rất tốt, Chung tam a ma làm việc cũng thật lưu loát."
"Ha ha, thành quả này có thể dùng được, trong lòng ta cũng có cái cân nhắc, để sau này khi cắt ớt băm cũng biết phải cắt như thế nào." Nói xong, Chung tam a ma cũng không ở lại lâu. "Quý ca nhi đang bận , ta cũng phải vội về nhà, chạng vạng ta sẽ đem ớt băm qua đây."
"Được được, Chung tam a ma đi thong thả." Cười tiễn ông vài bước.
Khi vừa định xoay người, thì hắn lại nhìn thấy Hà nhị ca nhi đang vội vàng chạy qua đây.
"Quý ca nhi, đang bận à." Hà nhị ca nhi thân thiện chào hỏi, vui vẻ cười ha ha.
Quý An Dật rót một chén nước cho y, lấy thêm một cái ghế ra dưới mái hiên. "Cũng không có bề bộn chuyện gì, Hà nhị ca nhi uống nước đi."
"Hắc hắc." Hà nhị ca nhi nhận lấy cái chén, cười vui vè, ánh mắt lượng lượng nhìn Quý An Dật, dừng một chút, y cũng không ngại ngùng nữa, mà trực tiếp mở miệng hỏi. "Quý ca nhi chuyện chạng vạng hôm qua chúng ta có nói. . . . . . "
Buổi sáng y được người trong nhà cử qua đây, thật vất vả mới làm xong mọi chuyện trong nhà, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không có, liền vội vàng chạy qua đây.
"Tạm thời ta chỉ lấy hai mươi cân, qua vài hôm nữa nếu có cần, ta sẽ nói với ngươi một tiếng." Quý An Dật sảng khoái cho y một câu trả lời thuyết phục.
Hà nhị ca nhi vừa nghe, hai mắt nhất thời sáng thêm vài phần, uống hết nước trong chén, liền đứng lên. "Được, vậy ta sẽ về nhà hái đem qua đây, trong nhà ta đang có khách nhân, nếu không có chuyện gì, ta liền đi trước nha."
"Ừ. Hà nhị ca nhi đi thong thả." Quý An Dật tiễn y vài bước, rồi lại về ngồi dưới mái hiên, tiếp tục suy nghĩ những chữ hôm qua đã được học.
Ngồi còn chưa nóng ghế, chợt nghe tiếng Vương Tiểu Nhị một đường gọi vợ ơi vợ ơi.
Ôi, người còn chưa thấy thì đã nghe thấy tiếng, trong mắt Quý An Dật tràn ngập ý cười, hắn đứng lên, đi ra ngoài trước vài bước.
Hai con chó con vừa rồi còn lười biếng nằm ì trên mặt đất, vậy mà giờ cũng tinh thần hơn, thân hình nhỏ bé rất linh hoạt, giống như mũi tên đã rời khỏi dây cung, chạy nhanh về phía Vương Tiểu Nhị, miệng còn mang theo hương sữa sủa gâu gâu.
"Cẩn thận, đừng giẫm lên Đại hoàng và Tiểu Hoàng." Quý An Dật nhắc nhở một câu.
Vương Tiểu Nhị liền mỗi tay ôm một con, đi nhanh lại đây, dưới ánh mặt trời lóng lánh, y nhếch miệng cười ngốc nghếch, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống. "Vợ."
"Hôm nay trở về hơi muộn." Quý An Dật vào phòng bếp, rót một chén nước cho y, lại xách một chậu nước lên, để cho y rửa mặt và tay.
Vương Tiểu Nhị vui vẻ hớn hở cười, rửa sạch tay và mặt, uống nước xong, y liền kéo tay vợ, ra nhà sau, rất hưng phấn vui vẻ, hai hôm nay y học quyền bây giờ cũng có thể múa máy được vài chiêu.
Y học rất nghiêm túc, rất ra hình ra dáng, tiểu tử này, chẳng lẽ là có căng cốt kỳ giai gì gì đó đi?
Quý An Dật thực 囧 khi nghĩ tới, ở hiện đại có xem qua tiểu thuyết Kim Dung.
Được rồi, khẳng định là hắn suy nghĩ nhiều.
"Vợ." Sau khi múa quyền xong, hai mắt Vương Tiểu Nhị sáng lấp lánh trông mong nhìn Quý An Dật.
"Rất giỏi, ngốc tử nhà ta càng ngày càng lợi hại." Quý An Dật nhu nhu đầu y, cười thực vui vẻ.
Ngốc tử nhà hắn a, nhìn càng ngày càng thông minh khỏe mạnh.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Quý An Dật lại muốn làm một chút gì đó, hắn kéo tay Vương Tiểu Nhị ra dưới mái hiên trước nhà, khi đi ngang qua phòng bếp, không quên nhặt lấy một cành cây nhỏ.
Sau đó, hắn bắt đầu dạy học, vừa mới học thì hai con chó con đã nằm úp sấp lên chữ, còn một người khác thì ngu ngơ không biết gì, nhưng hắn vẫn bắt đầu dạy rất nghiêm túc.
Mặt trận này, có thể tưởng tượng có bao nhiêu buồn cười.
Nhưng cố tình hai người một người thì dạy rất hăng say, còn một người thì học rất chăm chú, bên cạnh là ổ chó của hai con chó con, chúng nó cũng đang rất nồng nhiệt mà nhìn, cái đuôi nhỏ lắc qua lắc lại.
Thái dương dần lên cao, nhiệt độ cũng càng ngày càng tăng, nhìn nhìn canh giờ, đã là buổi trưa.
Phải chuẩn bị làm cơm trưa.
Lúc này Quý An Dật mới đứng lên, lôi kéo Vương Tiểu Nhị đi rửa tay, một người nhóm lửa một người nấu cơm xào rau.
Ăn xong cơm trưa, không bao lâu, Hà nhị ca nhi liền tới, lưng mang theo một cái sọt, bên trong đựng những củ cải trắng trắng béo tròn, đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Khi y đến gần, thì ngửi thấy trong không khí có mùi thơm của đồ ăn còn lưu lại, có hơi ngẩn người. "Quý ca nhi hai người vừa mới ăn xong à?"
Lúc này chỉ mới giờ thìn, vừa qua nửa buổi trưa, mọi người đang làm việc cũng chuẩn bị về nhà, ca nhi thì mới chuẩn bị bắt tay vào làm cơm trưa, y qua đây đưa củ cải xong, cũng phải về nhà vội làm cơm trưa.
"Hắc hắc." Quý An Dật cười cười, tầm mắt dừng trên sọt của Hà nhị ca nhi, trên mặt nụ cười cũng rạng rỡ thêm hai phần. "Hà nhị ca nhi làm việc thực nhanh nhẹn, mấy cây củ cải này cũng được tẩy rửa thật sạch sẽ."
"Đó là." Hà nhị ca nhi vui vẻ cười ha hả nhận lấy lời khen này, y rất cao hứng đem sọt thả xuống dưới. "Hai mươi cân củ cải này, kích thước rất lớn, đều là chọn lựa những củ tốt nhất trong vườn, Quý ca nhi yên tâm, ta làm việc từ trước tới nay đều rất đáng tin."
Quý An Dật cười tiếp lời. "Ta thấy mấy củ cải này, trong lòng cũng rất vui."
Sau đó, hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, Hà nhị ca nhi nhận lấy tiền, liền vui sướng hài lòng ra về, trước khi đi còn quay đầu nói với hắn nếu cần thêm củ cải thì nhớ qua nói với y một tiếng, y sẽ hái và tẩy rửa sạch sẽ đem qua ngay.
Quý An Dật đương nhiên rất cao hứng đáp ứng.
Những chuyện này, đều là chọn người cung cấp, chuyện xách nước giếng, cũng có rất chỗ tốt, qua chuyện này để hắn thấy rõ được tính tình của đại đa số người trong thôn, trong đầu cũng có tính toán, biết ai có thể thân thiết qua lại, ai thì cần phải cẩn thận đối xử, đó là một thu hoạch ngoài ý muốn, lúc ấy hắn không ngờ, bây giờ lại có hiệu quả như vậy, rất thuận tiện.
Hắn mơ hồ cảm giác được, sau này trong nhiều chiêu số kiếm tiền khác, nhất định là sẽ rất bận rộn, phải tìm những ca nhi trong thôn để giúp một tay.
Ban đầu trong chuyện nước giếng, hắn lấy một thái độ hoàn toàn đổi mới để các thôn dân có được ấn tượng với hắn, chiếm được tương đối sự tôn trọng và thân thiết của mọi người. Bây giờ hắn lại đưa ra một chút tính tình tốt, tiến thêm một bước trong việc qua lại thân cận với họ, những cái này đều là trợ lực a. Bọn họ có lợi hắn cũng có lợi cùng chung một nhịp thở, trong thôn có vài người tâm tư không ngay thẳng, cho dù họ muốn phá hư, thì hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.
Hắn cảm thấy con đường phía trước, giống như thời tiết bên ngoài, ánh mặt trời rạng ngời chiếu sáng.
Ăn cơm trưa sớm, nên còn cách thời gian ngủ trưa một chút, Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị hai người liền đem củ cải cắt thành sợi, đem ra trước nhà phơi nắng.
Bận bịu xong việc này, thì cũng tới cuối buổi trưa.
Hai người tay cầm tay vào nhà chuẩn bị ngủ trưa.
Sau khi tỉnh lại, thì đem củ cải sợi lật lại, rồi đi về hướng nhà thôn trưởng.
Học chữ một canh giờ, cuối giờ mùi, về nhà bắt đầu làm mứt trái cây, vừa mới làm xong hai bình mứt trái cây, nên trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm khiến cho người ta thèm ăn, Chung tam a ma đang cầm một cái bình qua đây.
Vừa vào phòng, ông hơi ngẩn người, sau đó nói. "Quý ca nhi đây là cái trái cây gì gì kia phải không? Thật sự là rất thơm."
"Ha hả." Quý An Dật nở nụ cười, cười hai tiếng, rót nước cho Chung tam a ma. "Chung tam a ma ngồi đi, đây là mứt trái cây vừa mới làm ra, đợi lát nữa ngụi rồi, người cũng nếm thử một chút đi."
Chung tam a ma vừa nghe, liền vội xua tay. "Không cần không cần, thứ này rất quý, sao có thể nói ăn là ăn được, vẫn là giữ bán lấy tiền thì tốt hơn." Dừng một chút, ông còn nói. "Quý ca nhi đây là ba cân ớt băm, còn lại hai cân sáng mai ta sẽ đem qua đây."
"Không có việc gì, Chung tam a ma không cần phải vội, cũng đừng vất vả, hôm nay trời nóng, làm việc nhiều rất dễ bị mệt, nhất là khi cắt ớt băm, cần hao phí nhiều sức lực ở cố tay." Miệng nói xong, Quý An Dật đếm đủ tiền, đưa cho Chung tam a ma.
Chung tam a ma trong lòng rất cao hứng, mặt mày hớn hở nhận lấy tiền, nói tiếp. "Trong lòng ta đều biết, nếu có mệt mỏi, sẽ ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, hàng năm ta đều bận bịu ngoài đồng, cũng không có chiều chuộng như vậy."
Ngồi một lúc, lại lôi ra một vài lời phàn nàn khác, lúc này Chung tam a ma mới đứng dậy ra về.
Quý An Dật định để ông nếm thử một chút mứt trái, nhưng ông lại xua xua tay không chịu.
Ông nghe nói, mứt trái cây này rất quý, ăn vào giống như đường nhưng tinh tế và mùi vị cũng ngon hơn, nếu nếm thử mùi vị một chút, cái kia hé miệng ra đều là tiền a, sao có thể nói nếm liền nếm được.
Quả nhiên là người có phúc, được phù hộ, cũng không giống với bọn họ, đều tốt hơn một chút, không biết hắn làm sao có thể nghĩ ra được, hằng năm ăn mơ trong nhà, bọn họ cũng không hề nghĩ đến biện pháp này, chỉ biết gánh lên trấn trên bán.
Người so với người a, cũng thật không thể so sánh, có một số việc quả thật không thể mơ tưởng, đi theo dính dính phúc khí là đủ rồi, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được một chút, cuộc sống cũng khá giả hơn những năm trước.
Hết chương 34.