Editor: Pun.
Khi lão a ma kia đến trước mặt Quý An Dật, ánh mắt đục ngầu của ông, chăm chú chậm rãi, cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới, biểu tình trên mặt lộ vẻ từ ái cùng đau lòng.
Không biết vì cái gì.
Đối mặt với lão a ma lúc này, trong lòng Quý An Dật dâng lên một cảm giác không thích, cảm thấy không tự nhiên, muốn tách rời khỏi tầm mắt của ông, cả cánh tay đều có loại ảo giác bắt đầu nối da gà.
Hắn không thích lão a ma này, rất không thích.
Khí tràng là thứ rất kỳ quái lại rất thần kỳ, không có cách nào có thể dùng lời nói cụ thể để diễn tả, bây giờ đang xảy ra chuyện gì.
Nó chính là một loại cảm giác của bản năng.
Khí tràng hai người tương tự nhau, thì càng dễ ở chung với nhau.
Vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Trong nhà có người đến, bình thường Vương Tiểu Nhị sẽ ngồi ở trong phòng, hoặc đi ra vườn rau trước nhà bận rộn, dù sao cũng không tới gần.
Nhưng lúc này, y lại đến đây.
Vương Tiểu Nhị mặc dù có ngốc, cũng không hiểu người ta nói gì, nhưng y rất nhạy bén, nhất là những chuyện có liên quan đến vợ, y đều đặc biệt nhạy bén.
Y không thể diễn tả cảm giác của mình, y chỉ muốn qua bên này, đứng cạnh vợ để bảo vệ vợ.
"Vợ." Vương Tiểu Nhị đi qua rồi, cũng không biết phải làm gì, nhưng vẫn vô ý, dùng vóc người cao to cường tráng của mình, trực tiếp đứng giữa ngăn cách lão a ma và Quý An Dật, quay về phía Quý An Dật nhếch miệng, vui vẻ ngây ngô cười.
Nhìn ngốc tử ngây ngô cười, trong lòng Quý An Dật cảm thấy ấm áp. nhu nhu đầu y nói. "Khát rồi à? Ta vào bếp, rót cho ngươi chén nước ha." Nói xong, hắn kéo tay Vương Tiểu Nhị, lại nhìn nhìn lão a ma kia, lễ phép cười nói. "Lão ma ma sẽ tiến vào ngồi ạ?"
Lão ma ma kia nhìn Quý An Dật, lại nhìn nhìn Vương Tiểu Nhị đang nhếch miệng ngây ngô cười, lộ ra một nụ cười từ ái, gật đầu đáp lời.
Ba người vào bếp ngồi, đặt chén nước trên bàn.
Lão ma ma nhìn Quý An Dật , mặt mũi hiền lành nói. "Hảo hài tử, ngươi cuối cùng cũng khổ tận cam lai (thời kỳ khổ cực đã qua)."
Không rõ lắm lão ma ma này rốt cuộc muốn làm gì, Quý An Dật chỉ cười, ôn hòa cười, lại rửa sạch chút mơ. "Lão ma ma nếm thử chút mơ, mùi vị chúng rất ngon."
"Khổ cực ngươi, đứa nhỏ." Bàn tay thô ráp khô nứt của lão ma ma cầm lấy tay Quý An Dật, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, than một tiếng, nói. "Nghe nói, tháng năm vừa rồi ngươi bị một trận bệnh, thiếu chút nữa liền. . . . . ."
Quý An Dật thu lại tươi cười, rủ mắt, lăng lăng nhìn mặt bàn.
Thấy bộ dạng này của hắn, lão ma ma lại thở dài, dừng một chút, mới sâu kín nói. "Cũng là do đại bá ma kia của ngươi không đứng đắn, ngươi chỉ là đứa nhỏ choai choai, sao có thể sai sử ngươi làm đủ việc như vậy, một ngày ba bữa cơm cũng giảm bớt, cuộc sống hơn một năm kia, sợ là ăn không đủ no đi, đây là thời điểm cơ thể đang phát triển, đứa nhỏ choai choai ăn nghèo lão tử (bố mày) thân thể ngươi không suy sụp mới là lạ. Nhớ năm đó, khi a ma và a cha ngươi còn sống, ngày ấy ngươi đã từng rất hạnh phúc, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, muốn mặc cái gì liền mặc cái đó, họ xem ngươi như báu vật mà yêu thương che chở. . . . . ."
Lão ma ma nhớ kỹ từng tí rồi cằn nhằn, những năm tháng đó, khi vợ chồng Quý Sơn còn sống, cuộc sống Quý An Dật trải qua rất tốt, nhưng khi bọn họ mất rồi, Quý An Dật ở nhà Quý đại bá khổ cực ra sao, nhắc lại từng chuyện nhỏ, âm điệu thong thả mềm nhẹ, rất dễ gợi lên cảm xúc của người khác.
Quý An Dật cũng không phải là Quý An Dật chân chính, cũng không phải là một đứa nhỏ mười một tuổi, hắn đã gần hai mươi lăm tuổi rồi, mười hai tuổi đã bắt đầu sống một mình, ở xã hội hiện đại lang thang kiếm sống, có dạng người gì và có chuyện gì mà hắn chưa trải qua.
Trực giác của hắn nói rằng lão ma ma này có vấn đề, chẳng qua là, hắn không biết người này, đoán không ra ông rốt cuộc muốn làm gì.
Niệm xong chuyện Quý bá ma, lão ma ma kia lại chuyển câu chuyện bắt đầu niệm sang Quý đại bá, thanh âm dư ra một cỗ oán hận không nhận ra.
Quý An Dật nhìn thấy trong ánh mắt đụt ngầu của lão ma ma, lướt qua nỗi hận ý sâu sắc, đáy lòng nổi lên một trận hàn ý không biết tên.
Hắn mơ hồ cảm nhận được, lão ma ma này là nhằm vào Quý gia. . .
Vậy vì sao lại tìm đến hắn, là xuất phát từ mục đích gì? Muốn hắn làm gì?
Trong lòng Quý An Dật nổi lên cảnh giác, càng im lặng thản nhiên quan sát lão ma ma, nghe ông nói chuyện.
"Đại bá kia của ngươi cũng là một kẻ tâm tư độc ác, trơ mắt nhìn ngươi bị khi dễ, vậy mà cũng không lên tiếng giúp đỡ, nếu hắn đứng ra nói chuyện, thì Quý bá ma ngươi tốt xấu gì cũng sẽ thu liễm đi một chút, để cho ngươi có thể nghỉ ngơi." Nói đến đây, lão ma ma rất giận dữ, thanh âm cũng đề cao hơn một ít. "Nhưng, đại bá của ngươi cái gì cũng không nói, giống như không hề thấy ngươi chịu khổ, nếu như a ma a cha ngươi còn sống, không chừng trong lòng cũng nguội lạnh luôn rồi, đứa nhỏ chính mình nâng trong lòng ban tay, hai người bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng nhà đại bá ngươi liền tới để ngươi chịu khổ, một hài tử tốt như vậy lạibị xem như là súc vật mà sai khiến. . . . . ."
Nói xong lời này, thanh âm của lão ma ma cũng có hơi nghẹn ngào, lấy ra khăn tay lau lau khóe mắt, nếu là người bình thường, nếu là hắn lúc mười hai tuổi sống ở hiện đại, mới bước chân vào xã hội lang thang kiếm sống, thì chắc có thể sẽ xúc động, chỉ sợ lúc đó đã bị lão ma ma dắt đi luôn rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng cảm xúc của Quý An Dật ít nhiều vẫn có chút bị ảnh hưởng.
Có một phần, lão ma ma nói rất đúng, lúc đó nếu Quý đại bá chịu đứng ra nói mấy câu, Quý An Dật trước kia cũng không khổ như vậy, Quý bá ma kia tốt xấu gì cũng sẽ thu liễm đi một chút.
Nhưng mà hắn không có, hắn cái gì cũng không nói, cả ngày trầm mặt ra đồng làm việc.
Đối với thái độ này của Quý đại bá, Quý An Dật thật sự không hiểu nổi.
Hắn rất ít nói chuyện, giống như một người câm, chỉ biết ngày qua ngày năm qua năm làm việc và làm việc, nhớ tới Quý đại bá, chung quy hắn cảm giác, người này có chút kỳ quái, tính tình hơi cổ quái.
"Đứa nhỏ của mình, vẫn là tự mình đến yêu thương." Nhắc đến người nhà Quý gia, lão ma ma trầm mặc một lúc, rồi cảm thán, sau đó, ông lại vui tươi hớn hở cười, mặt mũi cười rất hiền lành, vỗ tay Quý An Dật. "Hài tử ngoan, ngươi là một đứa nhỏ có hạnh phúc cuối đời, a ma và a cha ngươi đau lòng ngươi, luyến tiếc ngươi chịu khổ, để lại cho ngươi một phần hạnh phúc cuối đời như vậy, ngươi phải hảo hảo quý trọng, cố gắng đi theo Vương Tiểu Nhị sống thật tốt, có miệng giếng này, cuộc sống của hai ngươi sẽ ngày càng tốt hơn."
Quý An Dật rủ mắt, cũng không nói lời nào, chỉ chậm rãi gật đầu, trông bộ dạng rất buồn không quá cao hứng.
Lão ma ma thấy, tươi cười trên mặt lại nhiều hơn hai phần, ngay sau đó, ông còn nói. "Hài tử, ngươi bây giờ cũng không còn giống như ngày xưa, mọi người trong thôn đều nhớ kỹ lòng tốt của ngươi, ngươi cũng có sự ủng hộ của mọi người, năm đó, đại bá ngươi cường đoạt nhà cửa của cải của ngươi, bây giờ ngươi đã lập gia đình, theo lý nhà này của cải này nên trả lại cho ngươi, có giếng nước này, hảo hảo làm mấy mảnh đất kia, ngày đó ngươi nhất định sẽ phát đạt lên, bây giờ, thôn ta ai cũng nhớ kỹ lòng tốt của ngươi, đến lúc đó nếu hai nguoi có bận bịu quá, bọn họ sẽ qua đây giúp đỡ một tay, Vương gia chỉ có hai mẫu ruộng, thì có hơi ít, ngươi nhìn căn nhà này đi, gần dột nát hết rồi, mùa đông sống ở đây sẽ rất lạnh, cũng nên tu sửa, làm mới lai, ngươi xem nhà đại bá ngươi, sống trong căn nhà mái ngói, đông ấm hạ mát."
Tích tích cách cách, lão ma ma nhắc lại chuyện đó nhiều lần, nói chuyện gì cũng dính đến nhà cửa gia tài, còn hay đem Quý gia và Vương gia ra so sánh, hai ba câu lại không rời khỏi chuyện bây giờ người trong thôn ai cũng nhớ kỹ hắn rất tốt, để cho hắn có thể lớn mật yên tâm đi lấy của cải về.
Quý An Dật lẳng lặng ngồi nghe, nghe đến lúc này, hắn đã đoán được.
Lão ma ma đang muốn mượn tay hắn, đi trị Quý gia, không biêt vì cái gì, hắn có một cảm giác rất kỳ quái, hắn nghĩ có một điều gì đó còn ẩn dấu bên trong, bởi vì không biết tình huống, nên hắn không tưởng tượng ra được.
Lão ma ma ngồi trong này gần một canh giờ, nói rất nhiều, nói đặc biệt chân thành gần gũi, rất dễ gợi lên cảm xúc của người khác.
Quý An Dật cho dù tâm đã sinh cảnh giác, cũng không chịu nổi tài nói chuyện cao siêu của ông, cảm xúc rõ ràng có chút phập phồng, sau khi cười tiễn bước lão ma ma, hắn cùng Vương Tiểu Nhị đánh một cái tiếp đón(?), liền nhanh chóng đi ra đồng tìm Lưu a ma.
Quý An Dật cảm thấy một loại nguy cơ, hắn phải nhanh chóng hiểu rõ ân oán giữa lão ma ma và Quý gia, tìm Vương Bảo Nhi thì không thích hợp, Vương Bảo Nhi có hơi nóng tính, tìm Lưu a ma thì thích hợp hơn, hắn là một nam nhân thông minh, lý trí.
Hết chương 23.