Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 2




  Editor & Beta: Pun 

Đợi Vương Bảo Nhi đi rồi, Thẩm An Dật ở trên giường ngây người một lúc, Vương Tiểu Nhị ngồi bên cạnh, ngốc nghếch kéo tay hắn, nhếch miệng cười ngây ngô, ánh mắt đen bóng sáng lên, giống như hai viên bảo thạch được ngâm trong nước, tinh thuần không trộn lẫn nửa điểm tạp chất.

"Ta vào phòng bếp nấu cơm, ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi." Nhìn đôi tay thô ráp có nhiều vết thương lớn nhỏ của Vương Tiểu Nhị, , Thẩm An Dật cảm thấy đau lòng. Hài tử ngốc này, hắn nhu nhu đầu Vương Tiểu Nhị, rồi lấy tay mình ra, đứng lên ra khỏi phòng .Vương Tiểu Nhị cũng đứng dậy, nhắm mắt theo đuôi hắn đi vào bếp.Theo liền theo đi, Thẩm An Dật cũng không nói gì, thừa dịp còn chút ánh sáng, hắn liền đi vào trong, đốt hai mồi lửa, một cái dùng để nấu nước tắm rửa, còn cái kia thì dùng để nấu cháo.Trong khi Thẩm An Dật đang bận bịu, Vương Tiểu Nhị lẳng lặng đứng bên cạnh. Chỉ đuổi kịp bước chân bước chân của hắn thôi, mà y vẫn có thể vui vẻ như vậy, không biết y đang cười cái gì mà rạng rỡ như một đứa nhỏ."Tới băng ghế nhỏ ngồi đi." Thẩm An Dật sợ y vấp ngã. Vương Tiểu Nhị đi theo hắn, làm cho hắn không thể bắt đầu làm việc, liền lôi kéo y ngồi xuống băng ghế, dùng thanh âm hống tiểu hài tử nói: "Ngồi đây nha, đừng có nhúc nhích".Vương Tiểu Nhị còn thật thà ngồi trên băng ghế nhỏ, ánh mắt luôn dõi theo Thẩm An Dật.Nước ấm đã nấu tốt, cháo cũng đã nấu xong, nếm qua cơm chiều, Thẩm An Dật mang một cái mộc dũng ra phía sau nhà. Ngoài nhà sau có một cái giếng, Vương a cha phải mất 10 ngày mới đào xong, cái giếng này rất sâu, cũng được xây rất tốt.Thẩm An Dật múc nửa thùng nước lên đổ vào trong mộc dũng, thử nhiệt độ của nước, không sai biệt lắm liền đi vào trong nhà, lấy ra một cái ghế dựa bỏ quần áo sạch lên, lôi kéo Vương Tiểu Nhị ra phía sau trù phòng.Hắn cẩn thận giúp Vương Tiểu Nhị tắm rửa sạch sẽ, mặc tốt quần áo, lúc này thì sắc trời đã hôn ám, tầm nhìn không quá ba thước, có cảm giác mơ mơ hồ hồ..."Vào nhà nằm trên giường nghỉ ngơi đi." Thu thập xong mộc dũng cùng quần áo vào trù phòng để ngày mai giặt, Thẩm An Trạch kéo Vương Tiểu Nhị vào phòng, vò đầu y ôn hòa nói: "Ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi ha, đừng xuống dưới đi lung tung."Vương Tiểu Nhị ngốc thì ngốc nhưng rất nhu thuận, hắn nói gì cũng nghe. Thẩm An Dật trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Đứa nhỏ này cũng rất dễ nuôi!Sắp xếp cho Vương Tiểu Nhị xong thì trời đã tối, Thẩm An Dật nhanh chóng đem nửa thùng nước ấm ra sau nhà, lần mò cầm ra một bộ quần áo, cũng không biết là của hắn hay của Vương Tiểu Nhị, bây giờ trời lại quá tối, nhìn không được rõ ràng, may mắn còn một chút ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng, không đến mức làm hắn té ngã.Tắm rửa xong hắn đem quần áo bỏ vào thùng gỗ, mang thùng gỗ đặt vào phòng bếp, rồi mới đóng kỹ cửa phòng bếp. Thẩm An Dật đi vào phòng, dưới ánh trăng mơ hồ, hắn nhìn thấy Vương Tiểu Nhị vẫn ngơ ngác ngồi trên giường không chịu nằm xuống, cặp mắt đen lay láy kia vẫn luôn nhìn cửa phòng, không biết làm sao, trong lòng Thẩm An Dật cảm thấy thương y hơn.Đứa nhỏ này...... cũng thật khổ, nếu y đã nhặt được về một cái mạng, thì hắn liền hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ này đi, hy vọng thủy đàm sẽ có ích đối với y, bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ thử cho y uống một ít xem sao."Nằm xuống đi." Ngồi xuống giường, Thẩm An Dật đẩy Vương Tiểu Nhị vào trong, không nghĩ rằng, Vương Tiểu Nhị lại lôi kéo Thẩm An Dật, muốn hắn nằm bên trong, hai người cùng nhau nằm trên giường.Mỗi lần Vương Bảo Nhi qua đây sẽ thường nói với đệ đệ hắn, bây giờ Thẩm An Dật là một tiểu ca nhi, nhất định phải nhớ kỹ, buổi tối nhất định phải cùng nhau ngủ chung một giường, còn phải ôm nhau ngủ. Tiểu ca nhi phải được ngủ bên trong, còn ngươi là a ca thì phải ngủ bên ngoài.Biết đệ đệ nghe không hiểu, vào ngày đầu tiên Quý An Dật tới, Vương Bảo Nhi liền tự mình bắt tay vào chỉ bảo đệ đệ, mãi đến khi đệ đệ có thói quen với việc này mới thôi.Bị Vương Tiểu Nhị ôm vào lòng, khiến Thẩm An Dật sửng sốt một chút, phân vân một hồi, hắn không có giãy ra, vẫn để Vương Tiểu Nhị ôm hắn ngủ.Hắn đau lòng đứa nhỏ này, hơn nữa hắn là một tiểu ca nhi, đời này phải cùng y buộc cùng một chỗ, thân mật liền thân mật đi, tốt xấu gì khi ngủ dậy sẽ ấm hơn một chút.Ngày hôm sau khi nghe thấy tiếng gà gáy, Thẩm An Dật liền thức dậy, mới tỉnh dậy liền thấy Vương Tiểu Nhị giương đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn nhìn lại, y nhếch miệng ngốc nghếch nở nụ cười."Thức dậy từ khi nào?" Thẩm An Dật mỉm cười hỏi.Chưa từng có ai hỏi y vấn đề này, Vương Tiểu Nhị không biết phải trả lời như thế nào, y vẫn như trước ngốc nghếch cười, ánh mắt thuần khiết kia ngày càng đen bóng."Ngốc tử." Thẩm An Dật lôi kéo y rời giường, giúp y mặc xong quần áo, chính mình cũng mặc xong, đem chăn gấp tốt. Sau đó kéo Vương Tiểu Nhị đang đứng ở bên cạnh đi vào phòng bếp, súc miệng rửa mặt, rồi mới bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Thẩm An Dật đang bận rộn, thì Vương Tiểu Nhị cũng đang ngồi trên băng ghế nhỏ quan sát. Hắn nghĩ, mình có nên tự tay bắt đầu dạy y làm một ít chuyện vụn vặt hằng ngày hay không, kỳ thật làm nhiều đối với chỉ số thông minh của y vẫn có một số tác dụng nhất định, nhưng nghĩ đến Vương Bảo Nhi, hắn liền tạm thời dừng ý niệm trong đầu. Chờ qua một thời gian, khi nào Vương Bảo Nhi thực sự tín nhiệm mình, hắn sẽ từ từ dạy y. Hắn sẽ cố gắng hết sức làm cho Vương Bào Nhi sớm tín nhiệm hắn hơn.Ăn xong điểm tâm, Vương Tiểu Nhị buông bát xuống liền đứng lên, vác cuốc ra khỏi nhà, nhìn bộ dáng là đang chuẩn bị ra đồng."Từ từ." Thẩm An Dật kéo Vương tiểu Nhị lại. "Đứng ở đây đợi một tý." Hắn muốn đi theo Vương Tiểu Nhị nhìn thử cánh đồng, sau khi vội vàng làm xong công việc nhà, hắn đưa chút nước cho y uống, dù sao cũng không thể cả một buổi sáng đều không uống nước chứ.Cầm chén đũa bỏ vào trong chậu, Thẩm An Dật đem cửa nhà khóa kỹ càng. "Đi thôi, đi ra đồng."Lời này Vương Tiểu Nhị nghe hiểu, y kéo tay Thẩm An Dật, nhếch miệng vui tươi hớn hở, cười a cười a, rồi đi nhanh về hướng đồng ruộng.Cánh đồng cách nhà cũng không xa, đi một lúc liền tới nơi, Thẩm An Dật vò đầu Vương Tiểu Nhị nói: "Chăm chỉ làm việc, một hồi ta sẽ quay lại nhìn ngươi."Đôi mắt đen láy của Vương Tiểu Nhị sáng lên, nhìn Thẩm An Dật cười thật tươi, dáng vẻ ngốc nghếch, ngơ ngác."Ngốc Tử." Thẩm An Dật nhịn không được lại nói một câu, sau đó xoay người đi nhanh về nhà, hắn đi rất gấp, nhanh chóng thu thập chỉnh lý xong công việc nhà, thì hắn mới có thể ra ngoài đồng với y được. Ở chung với Vương Tiểu Nhị một khoảng thời gian, hắn đã xem đứa nhỏ này như đệ đệ của mình mà nuôi dưỡng, để y ở một mình ngoài đồng, hắn thực sự rất lo lắng.Một đời trước, từ năm mười hai tuổi Thẩm An Dật đã bắt đầu sống một mình, với hắn là một người yêu sạch sẽ, một tay đem việc nhà làm rất lưu loát, không đến một lúc thì đã đem quần áo cùng phòng bếp thu dọn sạch sẽ. Đáng lẽ hắn định dọn dẹp sạch sẽ gian nhà này, nhưng vì lo lắng cho Vương Tiểu Nhị, nên để mấy hôm nữa dọn dẹp chắc cũng không sao. Sau đó, hắn liền lấy một ít nước trong thủy đàm pha loãng, cầm ra đồng.Từ xa, Thẩm An Dật nhìn thấy Vương Tiểu Nhị đang cúi đầu chăm chỉ làm việc, tuy y mới mười bốn tuổi nhưng lại có một thân hình cao to cường tráng, nhìn giống như một chàng trai mười tám, mười chín tuổi. Nhìn y như vậy, thật khiến cho người ta vui mừng.Cũng không biết có phải Vương Tiểu Nhị cảm nhận được gì hay không, y dừng công việc trên tay ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy thân ảnh Thẩm An Dật xuất hiện trong tầm mắt, y nhếch miệng nở nụ cười, mồ hôi theo trán chảy xuống dưới, xẹt qua khóe mắt, cũng không biết phải dùng vạt áo lau đi, vẫn như cũ tươi cười sáng lạn.

"Uống nước." Thẩm An Dật chạy chậm lại gần, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt Vương Tiểu Nhị, nhịn không được nhẹ nhàng búng vào trán y một cái. "Chỉ biết cười ngây ngô."

Hết chương 2.