Trọng Sinh Vi Quan

Chương 98: Ăn nhịp với nhau




Điền Căn Sinh thấy Hứa Lập đến, liền đứng lên giới thiệu:

- Lão đệ, đây là đại ca Văn Thành của tôi, cậu cũng gọi đại ca đi. Đại ca, đây là người tôi nhắc tới, Hứa Lập, hắn và tôi kết huynh đệ, anh cũng phải nể mặt tôi mà coi hắn như huynh đệ.

Hứa Lập đã đoán người đàn ông bốn mươi tuổi này là Văn Thành, nhưng hắn không nghĩ Văn Thành vang vọng tại Tùng Giang lại như thế này, nhìn qua giống như một người trí thức. Nhìn đi nhìn lại cũng không nhận ra một Văn Thành năm đó có thể vung dao chém ngã một lúc bảy người. Hơn chục năm trước khi Văn Thành mới đặt chân vào Tùng Giang, một vài tên côn đồ không biết bối cảnh của xx nên có ý đồ nhằm vào y, chẳng qua bọn chúng lại bị hai người xx, Điền Căn Sinh hợp lực đánh chạy mười mấy tên. Cái này cũng chưa tính, cuối cùng kẻ chém người không sao, mấy tên côn đồ bị chém lại bị bắt, giờ có khi vẫn ở trong tù. Cũng từ đó Văn Thành có chỗ đứng tại Tùng Giang, qua hơn chục năm kinh doanh giờ trong nhà cũng có vài trăm triệu, lại có anh là Văn Thiên làm quan có thể nói là hai anh em hỗ trợ nhau.

Hứa Lập nghe Điền Căn Sinh nói liền gọi:

- Văn ca, ngưỡng mộ anh đã lâu, gặp mặt không như tưởng tượng.

Văn Thành nghe xong ngẩn người, vốn tưởng Hứa Lập nói sai, nhưng lại nghe Hứa Lập nói tiếp:

- Văn ca tại huyện Giang Ninh chúng ta, thậm chí cả Tùng Giang cũng là người danh tiếng lẫy lừng, tôi vốn tưởng Văn ca là một tay đại hán cao lớn chứ không nghĩ Văn ca lại nho nhã như vậy. Thật sự là tôi rất giật mình, không biết Văn rốt cuộc làm thế nào lại hạ được những người đó.

Văn Thành nghe xong cười ha hả , y nói với Điền Căn Sinh:

- Huynh đệ, cậu đã nhận một tiểu đệ đầy thú vị, tôi nhận người này làm anh em. Nhiều năm rồi nhưng chưa ai có dũng khí nói giỡn với tôi như vậy

Điền Căn Sinh cười nói:

- Tôi có thể nhìn sai ư? Tôi nói cho anh biết, ngay cả tôi cũng là bại tướng dưới tay Hứa lão đệ, mấy năm nay chân tay anh cũng an nhàn rồi thì càng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa Tiểu Hứa cũng đã trải qua không ít chuyện, sợ rằng anh có cố cũng không đánh bại được.

- Được, Xem ra chúng ta già rồi, nếu so với Hứa lão đệ thì chúng ta đã là quá khứ, sau này còn phải mong hắn để ý, sóng sau luôn đè sóng trước mà.

- Văn ca khách khí rồi. Tôi vừa rồi chỉ đùa một chút thôi, hi vọng Văn ca không trách.

- Trách móc gì, là anh em cả. Cậu không biết mấy năm nay không có ai nói giỡn hắn như vậy, khó có người không sợ hắn, hắn vui còn không kịp. Đến đây, lão đệ ngồi bên Văn ca, ba anh em chúng ta nói chuyện.

Điền Căn Sinh ở bên nói, rồi bảo nhân viên phục vụ:

- Mang thức ăn lên.

Hứa Lập ngồi xuống, Điền Căn Sinh mới nói:

- Lão đệ tìm chúng tôi có việc gì? Cứ nói, chỉ cần chúng tôi giúp sẽ không từ nan.

Hứa Lập gật đầu nhìn Văn Thành, cười nói:

- Tôi vội đến là để mang tiền cho Văn ca.

Văn Thành và Điền Căn Sinh nghe xong ngẩn người, lúc sau Điền Căn Sinh nói:

- Lão đệ, cậu không nên nói giỡn, đại ca nhiều không có, ít cũng có mấy chục triệu, mà anh em chúng ta chơi với nhau không liên quan gì đến tiền bạc. Có việc cậu cứ nói.

Hứa Lập đưa tập tài liệu về mỏ quặng Molybdenum ở xã Nhị Đạo đưa cho Văn Thành nói:

- Văn ca hẳn cũng nghe qua chuyện này.

Văn Thành nhìn thoáng qua tiêu đề tài liệu gật đầu nói:

- Chuyện xã Nhị Đạo có mỏ quặng Molybdenum ở huyện Giang Ninh cũng không phải là bí mật, tôi biết, cậu muốn tôi đầu tư khai thác mỏ quặng Molybdenum? Vậy là cậu xem trọng tôi quá rồi. Nói thật, mỏ quặng Molybdenum này rất lợi nhuận, mỗi năm đầu tư cũng thu lại hàng trăm triệu. Nhưng bước đầu khai thác không phải ai cũng có thể làm, nếu không có vài trăm triệu thì đừng mơ tới. Tôi dù đã kinh doanh nhiều năm nhưng số tiền như vậy cũng chưa dám mơ.

- Tôi nói là đưa tiền cho Văn ca thì đương nhiên không cần Văn ca đầu tư, tôi tìm được nhà đầu tư rồi, đó là bạn học của tôi, hắn nói sẽ chia cho anh 5% cổ phần….

- Tiểu Hứa, cậu đang nói hồ đồ gì vậy. Theo lời đại ca thì khi khai thác ở đó hàng năm cũng phải thu về hàng trăm triệu, chia cho 5% chẳng phải là năm triệu ư? Sao có thể có người chịu thiệt rồi làm như vậy?

Điền Căn Sinh khó tin nói.

Hứa Lập thầm nghĩ: Kẻ chịu thiệt không phải là tôi ư?

Văn Thành cau mày trầm tư một lúc lâu rồi nói:

- Tiểu Hứa, số tiền này tôi không thể nhận. Trước mặt lão đệ tôi cũng không nói lời giả làm gì. Khoản tiền lên tới hàng trăm triệu thậm chí hàng tỷ này không phải do Văn Thành tôi có thể trấn áp được, dù là đại ca của tôi không giúp được. Nếu bạn cậu nhờ cậu nói giúp chắc cũng hiểu rõ đạo lý trong này. Dù ở Tùng Giang tôi có chút thế lực, ngay cả tỉnh cũng nói được một chút nhưng cũng có người tôi nói không được. Những người đó đều là người không thể động vào, quan hệ ngập trời. Tên nào tên đó đều có cái mũi rất thính, một khi họ theo dõi hạng mục này thì nói không ngoa chứ bạn cậu sợ rằng cố gắng bao nhiêu cũng mất hết. Lúc đó ai muốn cứu cũng không được, không chỉ vốn mất mà có khi còn bị giam giữ, tính mạng cũng khó giữ.

- Văn ca nói là đám Thái tử đảng ở Bắc Kinh ư. Văn ca yên tâm, bạn tôi cũng ở Bắc Kinh, dù thế lực không lớn nhưng ở Bắc Kinh cũng kinh doanh không ít năm nên cũng có quen biết khá rộng. Thái tử đảng ở Bắc Kinh thì Văn ca không cần quan tâm, bạn tôi giải quyết sẽ tự mình giải quyết. Hắn là muốn Văn ca giúp cho vấn đề ở trong tỉnh, đảm bảo an toàn trên địa bàn tỉnh cho chúng tôi, việc đó cũng làm khó Văn ca sao?

Hứa Lập vốn không có ý để Văn Thành giải quyết tất cả mọi chuyện nếu không sẽ không đơn giản chia có 5% cổ phiếu. Hứa Lập cũng đã chuẩn bị xuất ra 10 đến 15% cổ phần nhằm tìm chỗ dựa đủ cứng ở trên Bắc Kinh.

Văn Thành nghe Hứa Lập nói, trong lòng cũng không khỏi tính toán. Mỗi năm thu vào năm trăm triệu, ai mà không muốn. Mà Hứa Lập cũng nói rõ ràng chỉ cần mình giúp ở trong tỉnh, chuyện khác có người giải quyết. Cha và anh mình đều có tiếng nói ở trong tỉnh, hơn nữa mình kinh doanh cũng nhiều năm trong tỉnh nên cũng có chút tiếng nói.

- Được, tôi cảm ơn cậu đã nhớ đến tôi, chẳng qua có gì tôi cũng phải nói trước, năng lực tôi cũng có hạn, chỉ chịu trách nhiệm trong tỉnh thôi, cho nên tôi chỉ chịu trách nhiệm mọi việc trong tỉnh. Còn cậu muốn mọi việc thuận lợi thì phải chờ bạn cậu giải quyết, nếu giải quyết không được thì cũng không nên trách tôi không cố gắng.