Điền Căn Sinh vừa dứt lời thì chỉ thấy từ cửa có bốn năm tên cảnh sát bước vào, hiện trường càng thêm náo nhiệt. Điền Căn Sinh thấy cảnh sát tới, mặt trầm xuống quay đầu nói với đám bảo vệ:
- Ai bảo các ngươi gọi cảnh sát?
Một tên bảo vệ mở to mắt đầy kinh ngạc, y phân bua:
- Chúng tôi không có báo cảnh sát.
Nhân viên phục vụ vừa nãy phụ trách thanh toán giúp Hứa Lập tiến lên nói:
- Sếp Điền, là, là quản lý Trương bảo tôi báo cảnh sát.
Điền Căn Sinh trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ rồi lại nhìn quản lý Trương, hắn lúc này dù tức giận cũng không muốn đắc tội với cảnh sát bởi Long Cung còn mở cửa buôn bán. Dù không phải là sợ bọn họ, ông chủ Long Cung là người có thân phận khiến đám cảnh sát ở đây cũng không dám đắc tội với Long Cung, nếu không sao vừa báo một lúc mà họ đã tới rồi. Hơn nữa sau này Long Cung thật sự có chuyện thì ít nhiều cũng phiền toái tới cảnh sát.
- Sếp Nhạc, thật xin lỗi vì làm phiền anh phải địch thân tới đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi, giờ không có việc gì.
Điền Căn Sinh tiến lên nói với tên cảnh sát dẫn đầu.
Nhạc Tắc Giang thấy Điền Căn Sinh nói với mình như vậy cũng nhiệt tình nói:
- Không có việc gì, nếu là hiểu lầm thì chúng tôi…
Nhạc Tắc Giang nói đến đây liền dừng lại, hôm nay Điền Căn Sinh - ông chủ thứ hai của Long Cung tiếp đón mình đúng là quá lạ rồi. Phải biết rằng Long Cung này không chỉ là độc nhất ở địa phận huyện Giang Ninh mà cũng nổi danh lừng lẫy ở Tùng Giang. Ai bảo thế lực phía sau Long Cung quá mạnh mẽ, chính mình tại đồn công an cũng chỉ là một trưởng đồn nho nhỏ, căn bản không cùng cấp bậc với họ.
Nhưng Nhạc Tắc Giang lại thấy một đám bảo vệ vây quanh Hứa Lập, điều này làm hắn thất kinh. Hứa Lập ở huyện Giang Ninh giờ là danh nhân. Đại hội biểu dương hệ thống công an huyện lần trước đài truyền hình huyện Giang Ninh tường thuật trực tiếp, giờ Hứa Lập đi trên đường ít nhiều có người nhận ra. Mà trong hệ thống công an huyện Giang Ninh thì càng không có ai không nhận ra Hứa Lập. Triệu Quốc Khánh, Điền Lượng, Tiết Đại Sơn, mấy người từ mỏ đá xuống đều đem công lao của Hứa Lập kể lại, chuyện về Hứa Lập truyền đi vô cùng kỳ diệu. Vì thế toàn bộ hệ thống công an Giang Ninh cũng coi Hứa Lập là người nhà.
Nhạc Tắc Giang có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Khánh, y nhiều lần nghe Triệu Quốc Khánh nói kinh nghiệm tại mỏ đá ở Nhị Đạo. Nhạc Tắc Giang vì thế biết là nếu không có Hứa Lập thì không nói Triệu Quốc Khánh lập công, e rằng tính cả mạng cũng khó bảo toàn. Cho nên Nhạc Tắc Giang dù không có quan hệ gì với Hứa Lập, Hứa Lập cũng không nhận ra Nhạc Tắc Giang nhưng Nhạc Tắc Giang lại coi Hứa Lập như bằng hữu, thấy Hứa Lập ở đây có hại y cũng không thể bỏ qua.
- Xin lỗi sếp Điền.
Vừa nói Nhạc Tắc Giang dẫn người đi về phía Hứa Lập, đến bên người Hứa Lập y liền ra lệnh vài tên cảnh sát đi theo bảo vệ xung quanh Hứa Lập.
Hứa Lập vốn đang giận nay lại không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cảnh sát muốn bắt mình. Không đúng, mới vừa rồi sếp Điền không phải nói là hiểu lầm sao.
Nhạc Tắc Giang nói khẽ với Hứa Lập:
- Chủ tịch xã Hứa, anh đừng sợ, Triệu Quốc Khánh là bạn thân của tôi, hắn đã nói với đám bạn như chúng tôi về việc anh và hắn là huynh đệ, làm chúng tôi có gì thì giúp anh. Anh yên tâm, tôi sẽ đem anh đi ra ngoài.
Hứa Lập nghe liền cười, không phải là long vương vào miếu sao? Điền Căn Sinh đứng bên kia càng im lặng, sếp Nhạc vốn rất thức thời, từ trước tới giờ cũng chưa từng tới Long Cung gây sự, hơn nữa khi Long Cung có chuyện báo là đối phương cũng dẫn người tới ngay. Nhưng hôm nay y lại vây quanh tiểu huynh đệ của mình, không lẽ huynh đệ của mình là tội phạm truy nã sao? Nhưng nếu là tội phạm truy nã thì cũng không thể để đối phương bắt người ngay trước mặt mình được, nếu không truyền ra ngoài thì mình gặp người khác thế nào.
- Sếp Nhạc…
- Sếp Điền, xin lỗi, hôm nay tôi dẫn người này đi. Cậu ta nếu có gì đắc tội mọi người, tôi thay cậu ta xin lỗi, sau này có cơ hội tôi xin chuộc tội.
Nhạc Tắc Giang nói làm Điền Căn Sinh sửng sốt, đắc tội bên mình? Thay hắn chuộc tội? Chẳng lẽ Nhạc Tắc Giang muốn cứu chứ không phải muốn bắt người? Người huynh đệ mình mới nhận hình như không quen biết Nhạc Tắc Giang, hắn tò mò hỏi:
- Các người quen biết?
Nhạc Tắc Giang nói:
- Không quen. Chẳng qua chuyện hôm nay bất cứ một cảnh sát nào ở huyện Giang Ninh thấy cũng không mặc kệ.
- Sao cơ, Điền Căn Sinh tôi có thể để mấy người cảnh sát các người làm như vậy sao? Long Cung của tôi trong mắc các người là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ư? Nhất định phải quan tâm chuyện của tôi ư?
Điền Căn Sinh tức cười nói.
- Sếp Điền, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không nhằm vào anh, mà Hứa Lập là anh hùng đối với hệ thống công an huyện Giang Ninh chúng ta. Cho nên chỉ cần là cảnh sát huyện Giang Ninh, chỉ cần người đó có chút lương tâm mà thấy Hứa Lập gặp khó khăn nhất định không đứng nhìn.
Nhạc Tắc Giang thành khẩn nói.
- Ôi, có việc này sao? Huynh đệ tôi lại là anh hùng của toàn bộ hệ thống công an huyện Giang Ninh sao?
Nói xong Điền Căn Sinh hướng Hứa Lập kêu lên:
- Lão đệ, mau tới đây, chúng ta nói chuyện, cậu thế nào mà trở thành anh hùng vậy?
- Lão đệ?
Nhạc Tắc Giang nhìn Điền Căn Sinh rồi nghi hoặc nhìn Hứa Lập, hắn không hiểu tình huống trước mặt.
Hứa Lập cười khổ giải thích:
- Sếp Nhạc, mới vừa rồi có chút hiểu lầm, giờ tôi không sao, hơn nữa Điền đại ca lại nhận tôi là huynh đệ.
- Có việc này sao.
Nhạc Tắc Giang thở phào nhẹ nhõm, hiểu lầm là tốt rồi, cũng ddpx khiến mình đắc tội Điền Căn Sinh.
- Nếu là hiểu làm tôi cũng yên tâm. Chúng tôi đi về trước.
- Đừng đi, sếp Nhạc, anh cũng là người có nghĩa khí, tôi thích bằng hữu như vậy, đi chúng tôi cùng uống rượu.
Điền Căn Sinh ngăn Nhạc Tắc Giang nói.
Nhạc Tắc Giang không thể không nể mặt Điền Căn Sinh, Điền Căn Sinh có thể mời mình uống rượu là xem trọng mình. Hơn nữa vừa rồi mình không biết tình hình mà đắc tội Điền Căn Sinh, vừa hay có thể mượn cơ hội này xin lỗi hắn làm cho quên hết chuyện xảy ra hôm nay.
- Được rồi, lão đệ, chúng ta dù không đánh không quen nhau nhưng có rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Thế nào mà kinh động đến cả bảo vệ?
Điền Căn Sinh nghi hoặc nói, hắn thấy thân thủ lão đệ tốt nhưng nhìn như thế nào cũng không giống người gây chuyện.
- Anh hãy hỏi quản lý Trương của khách sạn đó.
Có thể nói mọi chuyện đều do vị quản lý Trương làm ra, mà quản lý Trương cũng là người Long Cung, Hứa Lập không tiện nói gì thêm.
- Quản lý Trương lại đây, ông lại đây. Nói tôi nghe rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Điền Căn Sinh không hỏi cũng biết vấn đề e rằng là do quản lý Trương tạo thành.