Trọng Sinh Vi Quan

Chương 74: Lưỡng bại câu thương




- Hắc Trụ, có phát hiện ra ai vừa nổ súng không? Tao muốn lột da nó.

Tiết lão nhị hung dữ hỏi tên thân tín bên cạnh mình.

Hắc Trụ lắc đầu nói:

- Không phát hiện, dù sao là có người từ phía sau chúng ta bắn tới. Như vậy cũng tốt, em đã sớm không vừa mắt thằng Vương lão nhị kia, chết cũng hay.

- Mày là thằng ngu.

Tiết lão nhị vung tay đập đầu Hắc Trụ.

- Mày biết cái gì, chúng ta cứ đánh nhau tiếp thì chỉ có lợi cho mấy thằng cảnh sát trong phòng mà thôi. Tới lúc đó dù chúng ta có thắng cũng sẽ bị bắt mà thôi.

Hắc Trụ cười phá lên:

- Chỉ có mấy thằng cảnh sát kia thì sợ mẹ gì. Em đã chuẩn bị mấy viên lựu đạn tự chế, chỉ cần ném vào là bọn chúng chết hết.

- Tốt.

Tiết lão nhị nghe vậy hung dữ nói.

- Không ngờ thằng ngu như mày mà cũng có lúc thông minh, nghiệp vụ này giao cho mày, mau đi giết chết mấy thằng cảnh sát. Giết xong chúng ta sẽ giết sạch đám người Vương lão nhị, cướp tiền của chúng rồi trốn đi hưởng lạc.

- Vâng.

Hắc Trụ gật đầu chạy về phía một căn phòng gần đó, lát sau hắn ôm một chiếc túi về.

Tiết lão nhị vừa nhìn thấy thế không khỏi tức giận nói:

- Mày muốn nổ chết người hay nổ cả phòng thế hả? Lấy nhiều như vậy làm gì?

- Em nghĩ dù gì cũng xuống núi, đống thuốc nổ này cũng chẳng dùng làm gì, mấy căn phòng này cũng không dùng tới thì cho nổ hết.

Hắc Trụ đáp.

- Không được, nhiều thuốc nổ như vậy nếu nổ thì đừng nói là căn nhà này, dù là cả mỏ cũng chấn động. Chỉ hai viên là đủ rồi, cái khác đưa tao giữ. Mày chỉ cần ném mấy quả lựu đạn này vào trong phòng là xong thôi.

Hắc Trụ nghe Tiết lão nhị nói vậy liền đưa hết số lựu đạn tự chế ra cho đối phương, mình chỉ cầm hai quả định lẻn ra phía sau phòng rồi ném qua khe thông hơi. Dù sao mấy tên Triệu Quốc Khánh còn có súng, ném ngay đằng trước sợ là chưa ném được đã trúng đạn.

Mấy người Triệu Quốc Khánh không biết hành tung của Hắc Trụ nên vẫn canh giữ sau cửa và cửa sổ, bọn họ chờ nhóm người Tiết lão nhị lưỡng bại câu thương là xông ra giải quyết nốt, bọn họ đâu biết được tử thần đã đi tới gần bọn họ.

Chẳng qua có Hứa Lập ở đây thì hắn đâu cho phép chuyện này xảy ra. Từ lúc Hắc Trụ chạy đi lấy thuốc nổ, Hứa Lập đã thấy rõ hết. Hắn vốn nghĩ đối phương đi lấy để đối phó nhóm người Vương Trường Thủy, ai ngờ đến khi tên này chạy về phía sau căn phòng mình vẫn ở, Hứa Lập lập tức biết không ổn, mục tiêu của tên này là nhóm người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng.

Hứa Lập vội vàng đuổi theo Hắc Trụ, hắn vừa mới chuyển ra sau phòng đã thấy Hắc Trụ đang chuẩn bị ném lựu đạn qua ô thoáng vào phòng. Hứa Lập lúc này còn cách Hắc Trụ bảy tám mét, hắn muốn chạy tới ngăn lại cũng không còn kịp. Trong tay hắn có khẩu súng săn nếu bắn thì Hắc Trụ nhất định sẽ chết nhưng như vậy cũng làm lựu đạn rơi xuống, vậy mình có cứu người cũng thành hại người. Cho nên Hứa Lập chỉ có thể gọi.

- Chờ chút.

Hắc Trụ nghe có người gọi mình liền dừng lại nhìn đối phương. Y thấy người kia mặc đồ khá quen nên nói:

- Lăng tử, mày còn chưa chết, vừa nãy sao tao không thấy mày đâu? Đúng, sao mày lại tới đây?

Hứa Lập đâu có thời gian trả lời vấn đề của Hắc Trụ, hắn cũng không để ý đến mình có lộ thân phận hay không, hắn móc súng ra bắn Hắc Trụ hai phát. Hắc Trụ bị bắn trúng hai tay khiến lựu đạn rơi xuống mặt đất. Hứa Lập vội vàng tiến lên đánh ngất Hắc Trụ, sau đó hắn xé áo đối phương băng lại hai bên tay bị trúng đạn để đề phòng đối phương mất máu quá nhiều mà chết.

Đằng trước tiếng súng vẫn không ngừng vang lên nhưng tiếng súng phía sau vẫn khiến nhóm người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng chú ý. Đặc biệt là Triệu Quốc Khánh nghe quá quen tiếng súng nên phân biệt được đạn bắn ra từ súng lục của cảnh sát hay súng săn. Y biết chắc Hứa Lập đang ở sau phòng.

Mà Tiết lão nhị nghe tiếng súng vang lên cũng đề cao cảnh giác. Mình vừa phía Hắc Trụ đi ném lựu đạn vào nhóm cảnh sát, sao phía sau phòng lại truyền tới tiếng súng, chẳng lẽ Hắc Trụ đã bị phát hiện, nhưng ai phát hiện ra hắn? Nếu là người của Vương Trường Thủy vậy thì mình phải cẩn thận, mà nếu là cảnh sát thì mình sợ rằng phải mau chóng chạy trốn.

Tiết lão nhị không yên tâm nên lại phái người đi thăm dò tình hình, nhưng không nghĩ tới tên này đi mà không quay lại, cũng không có âm thanh gì truyền tới cả, càng không có tiếng nổ nào cả? Xảy ra chuyện gì rồi? Tiết lão nhị càng lúc càng lo lắng.

Tiết lão nhị cẩn thận ra lệnh cho mấy tên đàn em còn lại di chuyển ra cổng chuẩn bị rút khỏi mỏ, về phần mấy tên cảnh sát thì để cho nhóm người Vương Trường Thủy. Y coi trọng an toàn của mình hơn cả.

Thấy Tiết lão nhị muốn trốn, tên Nhị Thiết cũng không có tâm trạng đuổi theo truy sát, dù sao lúc này có giết chết được Tiết lão nhị thì bên y cũng chỉ dư lại mấy người khi trong phòng còn có đám cảnh sát, hơi không cẩn thận sẽ chết cả lũ.

Chẳng qua Hứa Lập giấu sau phòng đâu chịu bỏ qua cho nhóm người Tiết lão nhị, những tên này đều là kẻ hung ác, tội phạm giết người nếu như trốn ra khỏi mỏ đá, trốn vào xã hội thì không biết gây tai nạn gì cho xã hội nữa. Hứa Lập cẩn thận chạy một vòng đến gần cổng, lên đạn rồi chuẩn bị nhắm bắn đối phương.

Bởi vì trước khu cổng là một vùng đất trống, không có thứ gì ngăn cản được nên mặc dù đối phương không còn nổ súng nữa nhưng Tiết lão nhị vẫn không dám mạo hiểm. Y bảo năm tên đàn em còn lại bao quanh mình, một tên trong đó được cử đi dò đường.

Tên này cẩn thận đi tới cửa, y vừa định mở cửa đã bị Hứa Lập trốn ở bên nhắm trúng bắp chân, tên này kêu thảm ngã xuống mặt đất.

Tiết lão nhị khẩn trương kêu lên:

- Nhị Thiết, thằng chó kia mày muốn chiến đấu tới cùng với ông ư? Ông nếu chết thì cũng kéo mày đi theo.

Nhị Thiết vẫn không có động tĩnh nghe thế cũng tức gào lên.

- Mẹ kiếp, căn bản không phải người của tao. Tao chỉ có mấy người ở bên cạnh mình, là thằng chó nào bắn lén, đi ra.

Tiết lão nhị nhìn vẻ mặt Nhị Thiết thấy không phải đang diễn trò, hơn nữa chuyện từ đầu tới giờ đều có chút không đúng, mình vốn muốn đối phó đám cảnh sát kia nhưng không biết ai ném viên đá mà mình cùng nhóm Vương Trường Thủy đấu nhau. Sau đó lại có người không nghe lệnh mình mà bắn Vương Trường Thủy, mà càng quái lạ mình hỏi đám đàn em cũng không ai nhận mình đã bắn. Bắt đầu mình còn tưởng thằng nổ súng đã chết nên không thể nói gì, nhưng bây giờ xem ra nhất định có nguyên nhân khác.