Trọng Sinh Vi Quan

Chương 70: Ma thuật




Tiết Đại Sơn ở bên nghe xong cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

- Chúng ta cũng chỉ có thể hy vọng Phác Chính Lâm kịp thời mang tiếp viện tới, nếu không chúng ta sợ rằng sẽ thành liệt sĩ mất.

Triệu Quốc Khánh sợ Điền Lượng có mâu thuẫn với Hứa Lập, y vội vàng la lên.

- Ở tình huống vừa nãy Hứa Lập đã cố hết sức nếu không xung đột xảy ra, hiện trường lại loạn như vậy thì súng của chúng ta có thể bắn chết mấy người? Cho dù tôi và Hứa Lập không việc gì nhưng cậu và lão Tiết sợ rằng không thoát khỏi.

Hứa Lập càng khi gặp khẩn trương càng bình tĩnh. Chỉ thấy hắn móc trong lòng ra một vật.

- Các anh xem đây là gì.

Nói xong hắn mở tay, trong tay hắn đúng là một viên đạn.

- Đạn. Anh không phải biết ảo thuật đó chứ?

Điền Lượng kêu lên. Ngay cả Triệu Quốc Khánh cũng nhìn Hứa Lập với ánh mắt không thể tin nổi. Mọi người tận mắt thấy Hứa Lập bỏ từng viên đạn một vào chiếc túi, nhưng đạn trong túi hắn bây giờ là từ đâu ra?

- Chẳng qua là một thủ thuật mà thôi. 18 viên đạn tôi chỉ bỏ 6 viên vào, còn lại là lấy đá thay thế. Vậy mỗi khẩu sẽ có bốn viên đạn, đến lúc quan trọng nó có thể phát huy tác dụng.

Hứa Lập cười giải thích.

Hứa Lập làm như vậy trước mặt hơn 30 người, ngay cả Triệu Quốc Khánh đứng ngay gần cũng không phát hiện ra Hứa Lập có thể đổi đạn. Thần kỳ như vậy sao?

- Tốt, nếu như vậy chúng ta không phải không có lực chống trả. Tiểu Điền, lão Tiết, hai người bắn được không?

Triệu Quốc Khánh cầm lấy bốn viên đạn rồi nói.

Điền Lượng có chút hưng phấn nói:

- Tôi không vấn đề gì, lúc học ở trường thì tôi đứng đầu về bắn súng, mỗi phát đều đạt ít nhất là 9 điểm, cam đoan làm đám người kiatrungs đạn.

- Anh bắn bia di động hay bia cố định?

Triệu Quốc Khánh vẫn không yên tâm.

- Cố định được 9, 10 điểm, di động thì bảy điểm.

Điền Lượng nói xong muốn đưa tay lấy đạn.

- Chờ chút.

Triệu Quốc Khánh ngăn đối phương lại.

- Lão Tiết, còn anh.

- Tôi? Tôi chắc không được, sau khi xuất ngũ rồi về xã Nhị Đạo làm cảnh sát, tôi chưa từng nổ súng, không biết bây giờ còn bắn trúng được không nữa.

Tiết Đại Sơn lắc đầu nói. Y làm ở đồn công an xã Nhị Đạo vài chục năm, mỗi ngày chủ yếu xử lý mấy vụ trộm vặt, có án lớn toàn do công an huyện trực tiếp xử lý. Sáu viên đạn trong súng từ khi được phát hắn chưa bao giờ dùng cả.

- Như vậy thì .. Tiểu Điền, tôi chỉ có thể cho cậu hai viên đạn.

Triệu Quốc Khánh nói.

- Cái gì? Hai viên? Vậy, vậy sao được?

Điền Lượng vội la lên.

- Lão Tiết, súng của anh thì giao cho Tiểu Hứa. Sáu viên đạn còn lại đều giao cho Tiểu Hứa, tôi nghĩ súng trong tay cậu ấy sẽ có tác dụng hơn cả tôi.

Triệu Quốc Khánh bình tĩnh nhìn Hứa Lập.

- Giao cho trợ lý Hứa? Không được, không được. Anh ta chưa từng dùng súng, giao sao được?

Điền Lượng phản đối. Chẳng qua Tiết Đại Sơn lại thoáng suy nghĩ rồi cuối cùng cũng đưa súng cho Hứa Lập.

- Trợ lý Hứa, súng tôi có thể giao cho cậu, hy vọng cậu dùng tốt.

- Anh …

Điền Lượng lúc này không biết nói gì cho phải. Vào lúc này mà lại giao súng cho người chưa bao giờ chạm vào nó, những người này có phải điên rồi không? Hứa Lập cầm súng nhìn quanh mọi người, hắn dùng không đầy một phút đã tháo súng ra. Sau đó không đợi mọi người phản ứng, súng đã được lắp lại, ngay cả sáu viên đạn cũng đã được đưa vào.

Ai cũng giật mình nhưng Hứa Lập lại cảm thấy mấy năm không chạm vào súng nên tay cũng là lạ.

Triệu Quốc Khánh thầm nghĩ mình đúng là không nhìn lầm người, chỉ với thủ pháp vừa nãy của Hứa Lập, thuật bắn súng của Hứa Lập nhất định không có vấn đề. Chẳng qua mặc dù có Hứa Lập giúp nhưng thế lực bên mình vẫn còn yếu, y chỉ có thể hy vọng Phác Chính Lâm may mang tiếp viện tới.

- Mấy người Tiểu Phác muộn nhất sáng sớm mai sẽ tới. Đám zz nếu ra tay thì cũng là vào đêm nay, dù sao nếu như ngày mai chúng ta còn chưa xuống núi, dù Tiểu Phác không lên thì huyện trong huyện cũng sẽ chú ý tới hành tung của chúng ta. Mà zz ngày mai phải xuống núi thu dọn đồ rồi bỏ chạy. Cho nên đêm nay là đêm quan trọng nhất, bốn người chúng ta phải chia làm hai tổ. Tôi và Tiểu Điền một tổ, tiểu Hứa và lão Tiết một tổ chia nhau ra trực, cứ hai tiếng đổi một lần đề phòng đối phương đánh lén.

Triệu Quốc Khánh phân công một chút, dù sao nếu cả đêm không ngủ cũng không ổn. Một đêm không ngủ, sáng sớm bọn zz ra tay, sức lực không đủ sợ rằng bên mình chưa đánh đã thua.

Thấy mọi người gật đầu đồng ý, Triệu Quốc Khánh nói tiếp.

- Được rồi, Tiểu Hứa và lão Tiết đi nghỉ trước, tôi trực ca đầu.

Tình hình khẩn trương làm mọi người căng thẳng, Hứa Lập nằm trên giường chưa đầy ba phút đã ngủ thiếp đi. Những năm trong quân đã làm hắn tập được nhiều thứ. Khi đó chấp hành nhiệm vụ đều không dễ dàng hoàn thành, không hoàn thành nhanh chóng được, nếu như vài ngày không xong nhiệm vụ chẳng lẽ mọi người cứ phải liên tục thức sao? Đặc biệt tổ của Hứa Lập chấp hành đều là nhiệm vụ nguy hiểm, tất cả mọi người đều nắm chắc mọi thời gian rảnh mà ngủ. Hứa Lập trước chỉ một phút là tiến vào giấc ngủ, bây giờ có ba phút đã là quá chậm.

Triệu Quốc Khánh và Điền Lượng nhìn Hứa Lập đã ngủ say, bọn họ chỉ có thể lắc đầu. Về phần Tiết Đại Sơn nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng lăn đi lăn lại vài lần vẫn không ngủ nổi.

Đến hai tiếng sau Triệu Quốc Khánh đánh thức Hứa Lập, Tiết Đại Sơn vẫn tỉnh táo. Nhưng đây lại là điều làm Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lo lắng. Bây giờ không ngủ được, lát nữa tới nửa đêm nhất định sẽ buồn ngủ. Một khi xảy ra chuyện, tinh thần không tỉnh táo sẽ dễ phạm sai lầm. mà lúc này mọi người lại đối mặt đám tội phạm có tổ chức, liều lĩnh, một sai lầm nhỏ cũng có thể tạo thành chết người.

Chẳng qua lúc này Tiết Đại Sơn quá khẩn trương, y không thể ngủ được. Hứa Lập bảo Triệu Quốc Khánh và Điền Lượng đi ngủ, còn hắn nhỏ giọng nói chuyện với Tiết Đại Sơn, qua đó mong làm Tiết Đại Sơn bớt căng thẳng.

Hai người nói khá nhiều chuyện, từ công việc đến chuyện gia đình. Chỉ gần tiếng ngắn ngủi đã làm Hứa Lập hiểu khá sâu về cuộc đời Tiết Đại Sơn. Ở tình huống khẩn trương như thế này, trừ khi có ý chí cực tốt kiêu Hứa Lập thì mới có thể khống chế mình. Về phần Tiết Đại Sơn làm cảnh sát nửa đời nhưng chưa bắn một phát súng nào, miệng y đâu thể kín được. Hắn thậm chí nói ra cả tên cô gái mình yêu đầu tiên ra cho Hứa Lập nghe.