Trọng Sinh Vi Quan

Chương 641: Lên Bắc Kinh cầu viện




Hứa Lập hôm đó đã lặng lẽ ghi hình lại sự việc, nhưng chuyện đó ngoài hắn ra thì những người khác đều không biết. Mà Hứa Lập sở dĩ không lấy ra ngay từ đầu chính là muốn dùng đoạn phim đó làm con bài chủ lực, hắn xem tình hình phát triển đến đâu mới quyết định có công bố đoạn phim này ra không. Hôm nay Kim Thân Thành đã bị Mã Tuấn Tùng buông bỏ, mà trung ương bị qư ép quá mức cũng đang bất đắc dĩ. Lúc này công bố đoạn phim có thể nói là thời cơ tốt nhất, chẳng những có thể minh oan cho Kim Thân Thành, hơn nữa cũng là căn cứ để ép lại qư.

- Vậy lúc nào sẽ đi.

- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

Văn Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 3h chiều, Văn Thiên gọi điện cho Tôn Tiết Lễ bảo đối phương đặt hai vé đi Bắc Kinh. Chuyện lần này rất quan trọng nên người biết càng ít càng tốt. Vì thế Văn Thiên không mang theo Tôn Tiết Lễ, chỉ có y và Hứa Lập lên Bắc Kinh.

Mặc dù Văn Thiên làm chủ tịch tỉnh nhưng công ty hàng không đâu thể cung cấp máy bay riêng cho y. Văn Thiên và Hứa Lập lên Bắc Kinh đã là hơn 6h chiều. Phó Nguyệt tự mình tới đón Văn Thiên cùng Hứa Lập, trời đã hơi tối nên hai người Văn Thiên không đến quấy rầy Thủ tướng.

Mấy người cũng không có trực tiếp quay về văn phòng Bắc Kinh nghỉ ngơi, mà là bảo Phó Nguyệt chạy tới Tề gia. Chỉ cần tranh thủ được sự ủng hộ của Tề gia cùng Lâm gia là Kim Thân Thành có thể qua cửa lần này.

Trong phòng khách Tề gia, Tề lão gia tử tự mình tiếp đón hai người Văn Thiên, Hứa Lập. Hứa Lập kể qua câu chuyện từ đầu tới cuối, Tề lão gia tử không tỏ thái độ gì nhưng tay ông không ngừng gõ gõ lên thành ghế.

Văn Thiên ngồi trên ghế cũng rất lo lắng. Lần này đến chúc tết nhờ có Hứa Lập nên Văn Thiên coi như thành đồng minh với Tề gia, đây có thể coi là thử thách đầu tiên sau khi hai bên hợp tác. Văn Thiên không biết Tề lão gia tử có nhiệt tình giúp mình không?

Tề lão gia tử suy nghĩ một lúc, ông thấy Văn Thiên hơi khẩn trương liền cười nói:

- Văn Thiên, tôi cũng nghe qua về sự kiện lần này nhưng không chi tiết như tiểu Hứa nói. Nghe tiểu Hứa nói thì trách nhiệm là của phía qư, hơn nữa còn có đoạn phim làm chứng thì qư còn gì để mà nói. Hơn nữa chuyện này có thể nói là một cơ hội tốt, chỉ cần có thể xử lý tốt là địa vị của anh trong mắt lãnh đạo trung ương sẽ tăng lên, đồng thời uy tín của Mã Tuấn Tùng sẽ giảm xuống, nó có lợi cho sự triển khai công việc của anh ở Cát Lâm. Nhưng cái này cũng có chút khó xử, qư đã điều hơn trăm ngàn quân đội tới biên giới thì sao có thể vì một đoạn phim mà lui dễ dàng được.

- Lão gia tử, thị phi trong lòng người, dù qư có muốn ăn vạ thì chẳng lẽ bọn họ dám khai chiến với Trung Quốc? Như thế thì qư càng mất hình tượng trên trường quốc tế. Còn có Mỹ, Hàn đứng bên nhìn chằm chằm, nếu ngay cả Trung Quốc còn không ủng hộ qư thì sợ là rất nhanh Liên hợp quốc sẽ thông qua nghị quyết cấm vận toàn diện qư, qư không sợ ư?

- Cấm vận? Cấm vận có tác dụng ư? Nếu ép qư quá thì bọn họ chỉ có thể dùng chiến tranh giải quyết vấn đề. Khi đó chuyện càng khó có thể khống chế hơn.

Tề lão gia tử thở dài một tiếng.

Hứa Lập vốn tưởng có đoạn phim mình quay làm bằng chứng, lãnh đạo qư biết tin sẽ ngừng công kích, sẽ rút binh. Nhưng giờ nghe Tề lão gia tử nói thế, Hứa Lập mất tự tin không ít. Điều trăm ngàn lính tới biên giới nếu vì một đoạn phim mà rút thì thể diện qư sẽ để đâu. Cho nên qư sẽ cứng tới cùng.

Chiến tranh sợ rằng không thể tránh khỏi, mà phía qư tấn công chỉ có hai hướng nam, bắc. Trung Quốc mấy chục năm qua chú trọng phát triển kinh tế, chuẩn bị cho chiến tranh không đủ nên sợ là sẽ bị thiệt thòi.

Nghĩ đến đây, Hứa Lập thậm chí đổ mồ hôi lạnh, nếu vì sự kiện lần này khiến Trung Quốc, qư có chiến tranh, vậy Hứa Lập sẽ là tội nhân của quốc gia. Hứa Lập và Văn Thiên nhìn nhau và đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.

- Lão gia tử, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết hòa bình ư? Chẳng lẽ cứ để qư ép mình sao?

Hứa Lập vội la lên.

Tề lão gia tử cười nói:

- Đừng nóng vội, tôi chỉ đang nói tới kết quả xấu nhất mà thôi. Trung Quốc và qư là nước lân cận, có quan hệ hữu hảo nhiều năm. Nếu không có Trung Quốc ủng hộ qư ở Liên hợp quốc thì sợ là Mỹ, Hàn sớm đã cấm vận qư về mọi phương diện. Cho nên qư không dám gây chiến tranh với Trung Quốc. Mà nếu thật sự khiêu chiến thì sợ là ba tỉnh đông bắc nước ta khó tránh khỏi ngọn lửa chiến tranh, qư cũng sẽ có thể mất nước. Vấn đề nặng nhẹ trong đó bọn họ cũng có thể suy nghĩ cẩn thận!

- Ồ, xem ra cháu suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Hứa Lập có chút hối hận nói. Hơn nữa Hứa Lập cũng âm thầm có quyết định, nếu như cuối cùng thật sự chỉ có thể lấy thỏa hiệp để giải quyết xung đột thì hắn sẽ nghĩ cách do mình gánh hết.

- Tiểu Hứa, cháu không phải rất quen với Lâm gia ư? Ông vừa nãy chỉ nói theo ý mình mà thôi, hơn nữa tôi chỉ làm bên chính quyền, suy nghĩ vấn đề đều đứng ở góc độ chính trị. Cháu nên tới Lâm gia hỏi xem ý kiến của bọn họ về sự kiện lần này.

Hứa Lập biết Lâm gia có thể nói là có thế lực lớn bên quân đội, đặc biệt là Lâm lão gia tử từng qua ngọn lửa chiến tranh nên có lẽ suy nghĩ sẽ khác người làm bên chính quyền. Nghĩ tới đây Hứa Lập không ngồi yên nổi, Tề lão gia tử cũng thấy vậy nên cười nói:

- Được rồi, hai người đi lo việc của mình đi.

Hứa Lập cùng Văn Thiên cáo biệt Tề lão gia tử, bọn họ không kịp ăn tối mà chạy thẳng xe tới Lâm gia xin gặp Lâm lão gia tử.

Hứa Lập chưa được gặp Lâm lão gia tử lần nào nhưng tên tuổi của ông đã sớm nghe từ lâu. Lâm lão gia tử năm nay đã 86 tuổi, mà Lâm lão gia tử từ năm mười mấy tuổi đã tham gia cách mạng, đã qua thảo nguyên, tuyết sơn, qua thời kháng chiến chống Nhật, là sư trưởng sư đoàn chủ lực hồi giải phóng, có thể nói là một trong mấy vị lãnh đạo cao cấp của quốc gia, từng làm phó chủ tịch Quân ủy trung ương, cấp dưới của Lâm lão gia tử năm đó bây giờ thấp nhất đều có quân hàm cấp đại tá. Lâm lão gia tử mấy năm nay tuổi cao, sức khỏe giảm xuống nên rút khỏi vị trí lãnh đạo, ông về cơ bản không hỏi qua việc của quốc gia, ngày thường chỉ ở nhà chăm cây cảnh và tập luyện. Cho nên nhìn qua thì Lâm gia trông không khác gì so với nhà người bình thường.