Hôm sau trời còn chưa sáng Triệu Quốc Khánh đã dậy, Hứa Lập nghe thấy tiếng động cũng dậy theo. Triệu Quốc Khánh trong bóng tối mơ hồ nhìn Hứa Lập, y cười nói.
- Không ngờ cậu cảnh giác như vậy. nếu đã dậy thì chúng ta rửa mặt ăn sáng rồi chuẩn bị xuất phát.
Hai người đánh thức Tiết Đại Sơn cùng hai tên cảnh sát hình sự đi cùng Triệu Quốc Khánh. Hai cảnh sát kia một tên Điền Lượng, một tên Phác Chính Lâm. Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập ra ngoài cửa đã thấy nhà bếp phía sau đã sáng đèn. Lúc này Tiết lão nhị vừa lúc từ bên ngoài đi đến thấy hai người bọn họ liền chào
- Đội trưởng Triệu, trợ lý Hứa, hai người dậy rồi à. Tôi bảo vợ nấu ăn, chuẩn bị chút lương khô nữa. Lát nữa chúng ta ăn sáng xong rồi xuất phát nếu không vừa lên núi là không biết lúc nào mới ăn được bữa tiếp.
- Được, đúng rồi anh tổng cộng tìm mấy người? Đã chuẩn bị xong đồ ăn chưa?
Hứa Lập hỏi.
- Tổng cộng sáu người đều là người trong thôn, thêm tôi nữa là bảy người.
- Ừ, các anh nếu mang nhiều đồ quá thì chia bớt cho tôi và Tiết Đại Sơn, chúng tôi sẽ mang giúp anh.
- Đúng, chúng tôi lần này lên núi cũng không mang nhiều, cũng có thể mang giúp các anh.
Triệu Quốc Khánh ở bên cũng nói.
- Vậy cảm ơn các vị. Nếu không có các vị tôi đúng là không biết làm thế nào mang hết đồ.
Tiết lão nhị cao hứng xoa xoa tay.
Mọi người rửa mặt vào nhà thì đồ ăn sáng đã làm xong. Ăn xong mọi người ra sân chờ người trong thôn tới. Tiết lão nhị chuẩn bị ba túi gạo lớn cùng ít thức ăn, thịt lợn, muối, dấm … Bây giờ có thêm mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh nhận lời đeo giúp nên Tiết lão nhị mang thêm hai bao gạo cùng một đống thức ăn, từng này đủ để người trên núi ăn đến lúc đường sửa xong.
Mọi người đợi tầm chục phút những người còn lại cũng lục tục tới. Làm cho Hứa Lập không ngờ trong đó còn có tên Vương lão tứ từng bị Hứa Lập nói. Vương lão tứ thấy Hứa Lập cũng ở đây làm y không khỏi sợ hãi trốn sang bên.
Tiết lão nhị thấy mọi người tới đông đủ liền bảo mọi người đầu tiên lên một xe vốn dùng để chở đá. Đường lên núi mặc dù bị nước mưa làm hỏng không ít nhưng còn có một đoạn có thể đi xe. Chẳng qua dù là thê cũng phải do xe tải trọng lớn mới đi lên được, các xe khác dù là xe con, xe địa hình của Triệu Quốc Khánh cũng không thể nào đi được.
Hứa Lập cùng Triệu Quốc Khánh bị Tiết lão nhị đẩy vào trong xe còn mấy người khác ngồi trên thùng xe. Trên đường đi xe lắc lư liên tục. Xe đi rất chậm nên đi nửa tiếng mà mới được hơn 20km sau đó không thể không dừng lại. Trước mặt là một cây cầu bị nước mưa cuốn trôi một đoạn. Cơn mưa làm cho thành cầu bị cuốn mất một bên khiến xe không qua được nhưng người đi bộ qua cũng không quá khó.
Mọi người xuống xe đeo túi lên lưng, cởi giày rồi bước qua đoạn sông sâu tầm nửa mét đi bộ sang bờ bên kia để chuẩn bị lên núi.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh là lãnh đạo nên cõng ít nhất. Hứa Lập chỉ phụ trách mang dây thừng nặng tầm 20, 30 cân. Triệu Quốc Khánh cõng lương khô cũng tầm như Hứa Lập. Mấy người khác cõng tầm bốn năm mươi cân.
Mọi người mới đầu vẫn khỏe nên đi không ai kêu mệt nhưng đi được gần tiếng rốt cuộc có người không chịu được, tất cả đành phải dừng lại nghỉ ngơi. Cứ đi như vậy một đoạn đi, một đoạn nghỉ, đi tới hơn 11h mới đi được khoảng 30km, tổng cộng còn khoảng nửa quãng đường nữa. Thấy ai cũng đã mệt, Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập bàn nhau quyết định tìm một chỗ nghỉ ăn cơm, nghỉ một lúc rồi tiếp tục lên đường.
Ngoài Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh nóng lòng như lửa đốt ra, những người còn lại cũng không sốt ruột. Dù sao đồ ăn trên núi vẫn đủ dùng cho ba ngày, thoáng chốc cũng không làm đói chết người được. Vì thế bọn họ ăn bữa cơm mất đến hơn nửa tiếng. Về phần Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập chỉ ăn trong vòng năm phút là xong. Hai người nhìn mấy người khác thấy chưa ăn xong liền sang bên nói chuyện.
Chờ mọi người ăn xong nghỉ vài phút rồi tất cả lại lên đường. Không đầy nửa tiếng sau mọi người lại gặp một đoạn cầu bị nước cuốn trôi. Ở đây có thể nói là một khe suối khá rộng, hai bên cách nhau tầm mười mết, càng đáng sợ chính là ở khe này toàn bùn lầy căn bản không nhìn ra được sâu bao nhiêu nên ai cũng hơi sợ. Nếu như là nước còn đỡ một chút, mọi người biết bơi nên không sao. Nhưng bùn lại khác, bước vào đó muốn nhấc chân lên sẽ rất tốn sức.
Hứa Lập cùng Triệu Quốc Khánh thấy những người khác đều lùi bước đành nhìn nhau cười khổ một tiếng. Bọn họ đi lên trước cẩn thận quan sát. Tiết lão nhị ở phía sau đi lên nói.
- Đội trưởng Triệu, trợ lý Hứa, hai vị thấy đó, đường này thật sự là không thể đi nổi, nếu cố đi sợ là sẽ có nguy hiểm tính mạng. Tôi thấy hay là chúng ta về chờ vài hôm nữa sửa đường xong rồi lên lại.
Mấy người được Tiết lão nhị thuê cũng lo lắng, bọn họ cũng đi lên đề nghị về trước. Chẳng qua Triệu Quốc Khánh nhìn thoáng qua khe suối một chút, y gằn giọng.
- Không được, hôm nay phải lên núi. Chúng ta mặc bộ cảnh phục này thì không thể nào thất vọng nó, không thể vì chút ít khó khăn rồi lùi bước được.
Hứa Lập cũng nói.
- Không sai, chúng ta đã đi tới đây rồi thì sao có thể vì chút khó khăn mà lùi bước. Nếu chúng ta cứ như vậy xám xịt trở về còn không bị người ta cười chết ư?
Hai người liếc nhìn nhau và thấy được gì đó trong ánh mắt.
Triệu Quốc Khánh làm đội trưởng, đương nhiên muốn đi tiên phong. Y nói với Hứa Lập.
- Hứa lão đệ, cậu buộc sợi dây thừng quanh người tôi, tôi đi trước dò đường xem tình hình phía trước như thế nào.
Hứa Lập gật đầu làm theo.
Triệu Quốc Khánh gọi Phác Chính Lâm tới nói vài câu với y. Phác Chính Lâm vừa nghe vừa gật đầu sau đó gọi Điền Lượng tới rồi ra tìm Tiết lão nhị bảo y đưa búa cho mình. Hai người bọn họ chạy vào rừng chặt cành cây, cũng đẽo một cây gậy gỗ dài hai ba mét.
Điền Lượng và Phác Chính Lâm kéo cây về, Hứa Lập được Tiết Đại Sơn và mấy người Tiết lão nhị giúp nên đã đưa được Triệu Quốc Khánh ra đến giữa khe suối. Triệu Quốc Khánh đứng trên một tảng đá quan sát, Phác Chính Lâm và Điền Lượng ném cành cây xuống khe, cũng ném gậy gỗ cho Triệu Quốc Khánh.