Một bữa tối kết thúc nhưng cơn mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Hứa Lập quay về chính quyền xã cũng không có việc hơn nữa Từ Đắc Hậu nhiều lần mời hắn ở lại, Hứa Lập tối đó liền ở lại đây, điều này cũng làm Từ Cương rất vui. Hứa Lập đã sớm nhận lời dạy Từ Cương, hôm nay vừa lúc hai người ngủ cùng phòng, Hứa Lập liền dạy qua Từ Cương chút võ.
Sáng hôm sau mặt trời đã lên, Hứa Lập ăn sáng cùng người nhà Từ gia rồi theo Từ Đắc Hậu đến chính quyền xã.
Hắn vừa vào trụ sở, chánh văn phòng Sử Kiến Khánh đã đi lên nói.
- Chủ tịch Từ, trợ lý Hứa, bí thư Phó vừa nãy bảo tôi thông báo với hai vị chín giờ đến văn phòng bí thư.
Từ Đắc Hậu gật đầu nói.
- Ừ, có việc gì vậy?
Sử Kiến Khánh nhỏ giọng nói:
- Hình như là chuyện xác chết hôm qua.
Từ Đắc Hậu ừ một tiếng cùng Hứa Lập lên lầu. Hứa Lập vào phòng làm việc nhưng thấy Từ Đắc Hậu tiến vào văn phòng Phó Đắc Bưu, Hứa Lập biết Từ Đắc Hậu đây là muốn trao đổi trước với Phó Đắc Bưu, tránh lát nữa trên hội nghị lại có ý kiến trái chiều.
8h55, Hứa Lập cầm quyển sổ đi ra khỏi phòng đến văn phòng Phó Đắc Bưu. Hắn đến đã thấy Từ Đắc Hậu đang ngồi cạnh Phó Đắc Bưu, Hứa Lập vốn định ngồi ở cửa không ngờ Phó Đắc Bưu lại nói.
- Tiểu Hứa, lại đây, ngồi bên cạnh tôi, tôi còn có việc muốn hỏi cậu.
Hứa Lập đành phải ngồi gần chỗ Phó Đắc Bưu, lúc này chánh thanh tra xã Trương Tiến, phó chủ tịch xã Tống Ninh cùng với chánh văn phòng đảng ủy Vương Trung cùng với chánh văn phòng ủy ban xã Sử Kiến Khánh cũng trước sau vào phòng, cuối cùng tiến vào là trưởng đồn công an xã Tiết Đại Sơn. Hứa Lập không ngờ rằng Kế Xuân Mai vì trốn mình nên còn chưa đi làm, xem ra muốn thấy ả còn phải mất một thời gian nữa.
Mọi người ngồi xuống, Phó Đắc Bưu ho khan một tiếng:
- Hôm nay phó chủ tịch Kế xin phép có việc không tới, chúng ta bắt đầu họp. Cuộc họp hôm nay chủ yếu là vì chuyện xác chết được phát hiện hôm qua. Đầu tiên tôi muốn kiểm điểm, hôm qua tôi vì có việc nên mãi đến hôm nay mới về được, không thể kịp thời xử lý chuyện này. Chẳng qua cũng may tiểu Hứa ngày hôm qua vừa lúc có mặt ở xã, nhận được báo cáo đã kịp thời chạy đến thôn Hạ Sơn tiến hành xử lý, hơn nữa xử lý thích đáng. Hơn nữa chủ tịch Từ cũng từ huyện chạy về xã mới khiến chuyện này không xảy ra vấn đề gì. Trưởng phòng Nhạc – công an huyện cũng khen ngợi biểu hiện của xã Nhị Đạo chúng ta.
Phó Đắc Bưu nói xong nhìn mọi người một vòng đợi xem có ai lên tiếng không. Trương Tiến không rõ chuyện hôm qua, y nói trước.
- Tiểu Hứa, chuyện hôm qua cậu rõ nhất, cậu giới thiệu chút cho mọi người cùng nghe.
- Được.
Hứa Lập nghe xong nói vắn tắt chuyện hôm qua ra.
Phó Đắc Bưu nghe xong Hứa Lập nói, y lên tiếng.
- Mọi người đừng tưởng rằng chuyện này giao cho phòng công an huyện là xong việc. Vừa nãy đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện – Triệu Quốc Khánh gọi tới nói đã có kết quả khám nghiệm tử thi. Nguyên nhân gây chết người là bị người dùng vật nặng đánh khiến chảy máu trong mà chết. Hơn nữa trên người nạn nhân có nhiều chỗ gãy xương chắc là vết thương từ trước, không phải vết thương bị mắc phải sau khi ngã xuống nước, cho nên vụ án này được xác định là vụ án giết người. Căn cứ đội trưởng Triệu nói hung thủ có thủ đoạn rất tàn nhẫn hẳn là một kẻ hay phạm pháp. Nạn nhân tử vong từ cách đây một tháng nói rõ hung thủ rất có thể vẫn còn trong huyện chúng ta. Nói càng cụ thể hơn là rất có thể vẫn ở xã ta. Đội trưởng Triệu hy vọng xã ta có thể toàn lực phối hợp nhanh chóng đưa hung thủ ra trước ánh sáng, đảm bảo an toàn tính mạng, tài sản của quần chúng nhân dân.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc, nhỏ giọng nói chuyện. Ai cũng cảm thấy giật mình vì khả năng xã Nhị Đạo có thể có việc này.
Phó Đắc Bưu nói tiếp.
- Chuyện hung thủ này mọi người không thể nói ra ngoài miễn cho dân chúng khủng hoảng. Dựa theo chỉ thị của đồng chí Nhạc Lâm – thường vụ huyện ủy, trưởng phòng công an huyện xã chúng ta sẽ thành lập tổ chuyên án do tôi làm tổ trưởng, chủ tịch Từ Đắc Hậu làm phó tổ trưởng, các lãnh đạo khác làm thành viên, đồng thời cũng thành lập văn phòng chuyên án do Hứa Lập làm chủ nhiệm chuyên môn phụ trách vụ án này. Tiểu Hứa, cậu vừa đến xã Nhị Đạo đã nhận trọng trách này cũng vất vả cho cậu. Cậu nhất định phải phối hợp tốt với công việc của công an huyện. Tiết Đại Sơn, anh làm phó chủ nhiệm văn phòng tổ chuyên án, anh nhất định phải toàn lực phối hợp với đồng chí Hứa Lập, nghe rõ không?
Tiết Đại Sơn đứng lên giơ tay chào.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
- Tốt rồi, mọi người còn có chuyện gì không? Không thì tan họp.
Phó Đắc Bưu nói.
Hứa Lập ra khỏi phòng Phó Đắc Bưu, hắn gọi Tiết Đại Sơn lại rồi đi đến phòng làm việc của mình để bàn công việc sắp tới nên triển khai như thế nào. Công tác trinh sát hình sự chỉ dựa vào mấy người ở đồn công an là không thể tiến hành, điều duy nhất xã có thể làm bây giờ chính là xem các thôn trong xã có ai mất tích không? Hứa Lập bảo Sử Kiến Khánh tự mình gọi điện cho bí thư các thôn để bọn họ tự tiến hành kiểm tra, đồng thời cũng nói rõ tầm quan trọng của việc này.
Xã Nhị Đạo có tổng cộng 27 thôn, bí thư các thôn nhận được điện cũng không dám chậm trễ, đến đầu giờ chiều đã kiểm tra xong rồi báo cáo tình hình lên. Toàn xã trong ba năm gần đây có tổng cộng 11 người mất tích, trong đó nam có ba hơn nữa một ông lão 60 tuổi, hai cháu bé mười tuổi.
Lúc này Triệu Quốc Khánh cũng mang theo vài nhân viên trong đội chạy tới xã Nhị Đạo chuẩn bị ở lại đây tiến hành điều tra. Xã bố trí Hứa Lập và Tiết Đại Sơn tiếp và làm việc với công an huyện.
Triệu Quốc Khánh nghe xong Hứa Lập giới thiệu tình hình, y suy nghĩ khá lâu mới nói.
- Nếu không là người trong xã mất tích vậy chỉ có thể là từ ngoài đến. Nhưng người ngoài đến xã Nhị Đạo làm gì? Hoặc là vụ án không xảy ra ở xã Nhị Đạo, đây chỉ là nơi vứt xác?
Hứa Lập cũng có kinh nghiệm làm cảnh sát nên coi như quen thuộc trình tự phá án. Hắn xen vào một câu.
- Từ xã Nhị Đạo lên huyện mất hai tiếng đi xe, dù vứt xác cũng không cần đi xa như vậy. Theo tôi thấy hiện trường vụ án nhất định xảy ra ở gần đây, dù không phải ở xã Nhị Đạo cũng có thể là xã, thị trấn xung quanh.
Triệu Quốc Khánh gật đầu nói.
- Chỉ đáng tiếc cơn mưa lớn đã làm trôi hết đầu muốn, ngay cả xác chết cũng bị trôi ra nên muốn tìm được địa điểm chôn xác ban đầu sợ rằng không thể.
Sau đó Triệu Quốc Khánh nói với một nhân viên trong đội đi cùng.
- Cậu báo lên phòng, yêu cầu phòng gửi công văn nhờ tất cả các xã, thị trấn trong huyện phối hợp điều tra một chút xem có người dân nào trong địa bàn mình mất tích không, đặc biệt là mấy xã gần xã Nhị Đạo.
Nói xong y lại nói với Hứa Lập.
- Ở xã Nhị Đạo nhất là mấy nơi gần thôn Hạ Sơn có nhà xưởng gì không? Đây đều là nơi có thể có nhân viên từ ngoài đến.