Anh Phàm gọi điện cho Hồ Gia Thần hỏi:
- Lão Hồ, liên lạc thế nào rồi?
- Chủ nhiệm, anh cứ yên tâm, tôi đã tìm hết người có thể tìm, anh cứ chờ xem trò hay.
Hồ Gia Thần ngồi trên giường nói đầy tự tin.
Cái Trường Thông ngồi bên cũng nghe được lời của Hồ Gia Thần, y khẽ gật đầu. Chờ Anh Phàm bỏ máy hắn mới nói:
- Nếu như có thể thì anh thêm chút lửa, làm đám cháy càng to tốt nhất đốt cháy Hứa Lập.
Có Cái Trường Thông cho phép, Anh Phàm còn có cái gì phải lo lắng. Y đưa Cái Trường Thông tới một khách sạn năm sao rồi lập tức lấy máy điện thoại ra gọi cho đám bạn bè của mình. Tuy những người này có chức vụ không cao, quyền lợi trong tay có hạn nhưng người như thế còn đáng tin hơn người nắm quyền to. Chỉ cần anh cho tiền bọn họ, bọn họ sẽ làm theo lời anh. Không giống đám người có quyền lực làm việc gì cũng sợ đầu sợ đuôi, sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.
Hôm sau Hứa Lập cùng Thôi Lâm từ quán bar đi ra đã là 9h30. Hứa Lập lấy điện thoại di động ra mới thấy máy điện thoại hết pin. Hứa Lập cũng không để ý, hắn bảo Thôi Lâm lái xe về văn phòng Bắc Kinh chuẩn bị về phòng làm việc rồi sạc.
Thôi Lâm lái xe vừa tới cửa tòa nhà Cát Lâm đã thấy đầy xe dừng trước cửa. Các xe này đủ loại từ phòng cháy chữa cháy, y tế, thuế vụ, điện lực, thậm chí xe của công ty nước cũng dừng ở đây.
Hứa Lập nhíu mày biết ngay có chuyện. Hứa Lập xuống xe bảo Thôi Lâm tìm chỗ đỗ xe còn hắn một mình đi vào trụ sở.
Hứa Lập vừa vào cửa, một bảo vệ đã đi lên đón.
- Chủ nhiệm Hứa, ngài đã về, chủ nhiệm Phó tìm ngài từ sớm, còn bảo tôi ở cửa chờ ngài, nếu thấy ngài liền lập tức liên lạc với chị ấy.
Hứa Lập cầm máy bàn gọi cho Phó Nguyệt. Phó Nguyệt bên kia vừa nghe, Hứa Lập đã nghe thấy tiếng ồn ào như quán bar hôm qua hắn ngồi.
- Alo, chủ nhiệm Phó, tôi là Hứa Lập, chị đang ở đâu thế? Có tình huống gì à?
Phó Nguyệt thấy Hứa Lập đã về mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tôi đang ở phòng hội nghị tầng 10 tiếp đón tổ kiểm tra của các ngành.
Sau đó Phó Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Ở đây toàn ma quái, anh mau lên đi.
Hứa Lập nghe tiếng là biết phòng hội nghị loạn thế nào. Hắn không dám chậm trễ vội vàng lên thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra hắn đã thấy Lý Nhã Ngọc đứng chờ ở đó.
- Trưởng phòng Lý, tình hình bên trong thế nào rồi? Các ngành đó sao ùa tới đông như vậy?
- Loạn chết được. Hơn nữa không chỉ loạn ở trong đó mà sợ cả tòa nhà cũng đang loạn. Bọn họ dẫn người tpis tiến hành kiểm tra phòng ngủ, phòng ăn, trung tâm xông hơi… hơn nữa toàn là tìm xương trong tứng gà. Chủ nhiệm Phó đang ở đấy tiếp bọn họ nhưng theo tình hình thì có vẻ bọn họ quyết tâm làm khó chúng ta.
- Trước đây có từng xảy ra chuyện này không? Các ngành đó trước chúng ta không có liên lạc gì ư? Chẳng lẽ không ai nói được gì sao?
Tòa nhà Cát Lâm này vừa là trụ sở làm việc, là khách sạn, nhà hàng, giải trí thì mấy ngành như phòng cháy chữa cháy, y tế, phòng chống dịch bệnh nhất định đã được liên lạc trước, nếu không sợ sớm đã không mở được rồi.
- Trước chưa có chuyện như thế này, bọn họ dù tới kiểm tra cũng báo sớm một tiếng, tới chỉ là xem cho có mà thôi, trưa đến phòng ăn ăn một bữa là xong. Mà phụ trách liên lạc mấy ban ngành này là việc của phòng hành chính, chúng tôi chỉ biết bọn họ chứ không có quan hệ gì cả.
Hứa Lập không cần hỏi cũng hiểu tình hình này sợ do Anh Phàm, Hồ Gia Thần gây ra. Bọn họ thấy có Cái Trường Thông làm chỗ dựa cho mình nên muốn gây khó dễ đây mà.
- Đã liên lạc với phó chủ nhiệm Anh chưa?
- Gọi nhưng tắt mắt và không tìm được.
Lý Nhã Ngọc đương nhiên đã sớm đoán được vấn đề trong này, cô ả sớm sai người không ngừng gọi điện cho Anh Phàm, hy vọng có thể tìm được Anh Phàm.
Hứa Lập cũng sớm đoán được sẽ có kết quả này. Anh Phàm nếu gây rối cho mình thì hắn sẽ không ra mặt giải vây giúp mình. Lại nói có Cái Trường Thông ở đây, Anh Phàm phải tiếp Cái Trường Thông. Có Cái Trường Thông bảo bọc thì mình cũng khó tính sổ đối phương.
Hứa Lập đứng ở cửa phòng hội nghị có thể nghe rõ có người ở trong không ngừng nói với Phó Nguyệt là không đủ tư cách, nói các trình tự không thích hợp…
Chẳng qua chuyện nếu đã xảy ra thì mình không thể ẩn phía sau được, không thể để Phó Nguyệt ra mặt giúp mình. Hứa Lập đứng cửa hít sâu một hơi và đẩy cửa phòng hội nghị ra.
Hắn vừa vào đã thấy trong phòng hội nghị toàn khói thuốc, mỗi ngành ngồi một chỗ lật văn bản liên quan xem. Nói vậy còn có một nhóm người khác đang kiểm tra thực tế ở tòa nhà Cát Lâm. Ở trên bàn bày hoa quả, nước, thuốc, những người này rất tự nhiên cầm ăn và không ngừng mắng Phó Nguyệt.
Mặt Phó Nguyệt đầy vẻ lo lắng đặc biệt là ở đây toàn thuốc khiến nước mắt cô ả sắp chảy ra nhưng những người này lại không thể đắc tội. Bọn họ tìm vài vấn đề là có thể niêm phong tòa nhà Cát Lâm lại. Về phần mấy ngành điện, nước mặc dù không biết bọn họ tới làm gì, bọn họ có quyền lợi gì mà tới kiểm tra nhưng mình cũng không đắc tội nổi nếu không hôm nay bọn họ lúc sửa đường điện, lúc sửa đường nước, tòa nhà không có điện nước thì còn hoạt động được ư?
Hứa Lập đứng cửa nhìn một lát là không nhịn được, những người này đâu phải tới kiểm tra mà tới chơi đểu mình.
Cũng không chờ Hứa Lập mở miệng, một tên béo ngồi ở kia thấy Hứa Lập liền vẫy vẫy tay.
- Cậu lại đây.
Hứa Lập không nói một câu đi tới.
Phó Nguyệt thấy Hứa Lập định chào nhưng ai ngờ Hứa Lập đã đi tới trước mặt tên Béo. Tên Béo này vung gói thuốc Phù dung xuống bàn lớn tiếng nói:
- Đây là thuốc gì hả? Các người lấy thuốc này đối phó chúng tôi ư? Đi, đi tìm lãnh đạo bảo chuyển sang loại Trung hoa. Đúng rồi, bây giờ đã gần 9h30 rồi, sáng không thể kiểm tra xong, nói lãnh đạo các người trưa làm vài bàn, nghe nói món bào ngư ở đây rất ngon đừng quên làm nhiều một chút.