- Thật sao?
Hứa Lập nghe cũng giật mình. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Cái Trường Thông đến Bắc Kinh mà không báo mình – một chủ nhiệm tới đón máy bay mà lại cùng Anh Phàm đi thăm Hồ Gia Thần, điều này có nghĩa gì Hứa Lập đương nhiên rõ ràng. Xem ra việc bổ nhiệm Sử Vân Long thay Hồ Gia Thần đã khiến Mã Tuấn Tùng ngồi không yên, y phái Cái Trường Thông đến Bắc Kinh làm khó mình đây.
- Tuyệt đối chính xác, tôi bảo Tiểu Lý ở bệnh viện quan sát xem Hồ Gia Thần có giở trò gì không. Nhưng hắn lại phát hiện Anh Phàm cùng một người tiến vào phòng bệnh của Hồ Gia Thần. Hắn không biết Cái Trường Thông nên chụp ảnh gửi về cho tôi, tôi mới biết người đến là Cái Trường Thông.
Sử Vân Long làm việc ở ủy ban tỉnh gần 20 năm, tiếp xúc rất nhiều lãnh đạo nên cũng nghiên cứu các vị lãnh đạo tỉnh. Y đương nhiên không tin Hồ Gia Thần dễ dàng nhận thua như vậy vì thế y mới điều người có thể tin ở phòng hành chính tới giám sát Hồ Gia Thần, đề phòng Hồ Gia Thần làm gì đó mà mình không biết. Nhưng không ngờ lại phát hiện Cái Trường Thông đột nhiên tới Bắc Kinh.
- Được, tôi lập tức về trụ sở, tôi nghĩ Cái Trường Thông thăm Hồ Gia Thần xong sẽ đến văn phòng Bắc Kinh làm khó dễ chúng ta.
Bỏ điện thoại, Hứa Lập gọi Phó Nguyệt:
- Chúng ta lập tức về trụ sở.
Phó Nguyệt ở bên cũng nghe rõ, ả không nghĩ sau khi Hứa Lập đến văn phòng Bắc Kinh nhận chức lại làm văn phòng có nhiều việc như vậy. Vừa mới cất bước Cát Binh giờ lại nghênh đón Cái Trường Thông, các thường vụ tỉnh ủy xếp thành hàng lên đây, lúc nào văn phòng Bắc Kinh trở nên quan trọng như vậy chứ? Hay là vì Hứa Lập quá mức quan trọng?
Hứa Lập cùng Phó Nguyệt vừa mới trở lại trụ sở, hai người vào văn phòng Hứa Lập nghiên cứu xem nên ứng phó Cái Trường Thông như thế nào thì Anh Phàm đã dẫn Cái Trường Thông tới.
Hơn nữa hai người cũng không có thông báo bất cứ ai mà trực tiếp đẩy văn phòng Hứa Lập ra vừa lúc thấy Hứa Lập và Phó Nguyệt đang ngồi trước bàn làm việc. Anh Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Hai vị đúng là hăng hái, còn có thời gian rảnh ngồi đây nói chuyện công việc.
Anh Phàm cố ý cắn chặt hai chữ “Công việc” ý là hai người này nói chuyện tư tình chứ không liên quan gì tới công việc.
Anh Phàm châm chọc khiêu khích, Hứa Lập không thèm để ý. Hắn đứng lên mỉm cười chào Cái Trường Thông đứng sau Anh Phàm.
- Trưởng ban thư ký Cái, ngài lên Bắc Kinh lúc nào mà không báo chúng tôi một tiếng, chúng tôi cũng tiện đón ngài.
Anh Phàm thấy Hứa Lập không để ý mình, hắn hừ lạnh một tiếng đứng bên định xem náo nhiệt, xem Cái Trường Thông xử lý Hứa Lập như thế nào. Nhưng làm Anh Phàm không ngờ đến chính là Cái Trường Thông lại mỉm cười thân thiết bắt tay với Hứa Lập.
- Tôi biết công việc của cậu không nhẹ, lần này tôi lên Bắc Kinh có chút chuyện riêng nên không cần làm phiền mọi người, lại nói có đồng chí Anh Phàm đón tôi cũng là được rồi.
- Trưởng ban thư ký Cái, mau ngồi, hai vị này ngài cũng biết nên tôi không giới thiệu nhiều.
Hứa Lập chỉ vào Anh Phàm, Phó Nguyệt nói.
- Đương nhiên là biết, đều là công thần của tỉnh ta. Sự phát triển của tỉnh Cát Lâm mấy năm qua có công lao không nhỏ của văn phòng Bắc Kinh, đương nhiên càng không thể bỏ qua công lao các vị đại tướng. Bây giờ có cậu tới phụ trách thì tương lai phát triển của văn phòng Bắc Kinh sẽ càng quan trọng hơn nữa với tỉnh.
Cái Trường Thông mỉm cười cùng Hứa Lập ngồi trên ghế.
Anh Phàm ở bên nhìn mà rất khó hiểu. Nếu theo mình đoán thì Cái Trường Thông vừa thấy Hứa Lập đã trách mắng một trận chứ sao khách khí với Hứa Lập như vậy.
- Ngài quá khen. Văn phòng Bắc Kinh đạt thành tích là dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh. Không có tỉnh ủy, ủy ban tỉnh ủng hộ thì chúng tôi như cây bèo không rễ, không thể có chút tác dụng gì.
Nhìn hai người Cái Trường Thông, Hứa Lập ngồi đó khen lẫn nhau, ngay cả Phó Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái. Hai người này thuộc hai phe phái khác nhau ư? Vừa nãy trong thang máy Hứa Lập nói chuyện chắc không giả rồi nhưng Cái Trường Thông làm khó dễ Hứa Lập bằng cách này ư? Nói chuyện như vậy thì nói tới sang năm hai người chỉ sợ cũng không đỏ mặt.
Hai người ngồi nói chuyện gần tiếng, Cái Trường Thông không chỉ quan tâm công việc của văn phòng Bắc Kinh, cũng rất ân cần với chuyện cá nhân của Hứa Lập, hỏi Hứa Lập ở đây có quen không, quả thật còn hỏi chi tiết hơn lúc Cát Binh tới. Cuối cùng Cái Trường Thông mới nói:
- Lần này tôi lên Bắc Kinh là vì việc riêng nhưng các đồng chí ở văn phòng Bắc Kinh hàng năm phải xa cách gia đình, điều kiện khó khăn nhưng mọi người vẫn vượt qua và cống hiến lực lượng cho sự phát triển của Cát Lâm, tôi không thể không tới thăm mọi người hy vọng mọi người về sau cống hiến nhiều hơn nữa cho sự phát triển của Cát Lâm.
Hứa Lập sau đó mời Cái Trường Thông ở lại dùng cơm nhưng bị Cái Trường Thông lấy lý do tối có hẹn mà từ chối. Khi Cái Trường Thông đi, Hứa Lập tự mình đưa đối phương lên xe, xe đi xa mới cùng Phó Nguyệt quay về văn phòng.
Nhìn vẻ mặt của Phó Nguyệt, Hứa Lập không nhịn được cười:
- Có phải rất khó hiểu là sao Cái Trường Thông lại không gây khó dễ hả?
Phó Nguyệt lắc đầu, vừa nãy cô ả đã suy nghĩ cẩn thận.
- Tôi sớm nghe nói Cái Trường Thông là Tiếu diện hổ, dù là lúc nào đối mặt với ai cũng luôn tươi cười. Trừ khi ép y quá mức hoặc là chuyện không thể khống chế trong tay thì y sẽ không nói một câu tàn nhẫn.
- Chị ở Bắc Kinh mà hiểu rõ các đồng chí lãnh đạo Cát Lâm như vậy.
Hứa Lập quay đầu lại nhìn thoáng qua Phó Nguyệt, càng ngày càng phát hiện người phụ nữ này không đơn giản.
- Chúng tôi mặc dù ở Bắc Kinh nhưng gốc vẫn là ở Cát Lâm, nếu như không thể hiểu rõ lãnh đạo thích gì, ghét gì thì chúng tôi còn làm việc được ư?
Phó Nguyệt nói xong xoay người lên lầu.
Hứa Lập thở dài một tiếng, đúng là như lời Phó Nguyệt nói. Nếu không được tỉnh ủy, ủy ban tỉnh Cát Lâm ủng hộ thì văn phòng Bắc Kinh sẽ không có quyền lợi gì đáng nói. Nhưng bây giờ bên phía tỉnh ủy muốn đẩy mình vào chỗ chết, mình đối phó bọn họ đã đau đầu thì còn thời gian gì mà triển khai công việc.
Cất bước Cái Trường Thông, Hứa Lập cũng không có tâm trạng về phòng nữa. Hắn gọi Thôi Lâm cùng đến quán bar của Hạng Long uống rượu giải sầu. Hạng Long nghe được tin cũng tới, y còn gọi Lý Tân đến. Ba huynh đệ uống rượu nói chuyện.
Cái Trường Thông vừa lên xe, mặt lập tức trầm xuống. Anh Phàm ngồi bên vốn định hỏi Cái Trường Thông có ý gì nhưng thấy vẻ mặt lãnh đạo không tốt cũng không dám nói gì, y đàng hoàng ngồi một bên.
Cái Trường Thông nhắm mắt dưỡng thần, trầm mặc chỉ chốc lát, mới mở mắt ra nói với Anh Phàm:
- Anh giục Hồ Gia Thần đi, để bạn y mau gây khó dễ với Hứa Lập. Tôi cũng không thể ở Bắc Kinh quá lâu.
Anh Phàm sửng sốt một chút mới nói:
- Vâng, tôi lập tức gọi cho y.
Anh Phàm đã nghe ra ý của Cái Trường Thông, Cái Trường Thông không bỏ qua mình, vẫn đứng về phía mình. Về phần vừa nãy Cái Trường Thông nói chuyện vui vẻ với Hứa Lập chỉ là để làm đối phương mất cảnh giác mà thôi.