Hứa Lập nói còn chưa hết bên dưới đã xôn xao. Có thể làm Hứa Lập mở hội nghị và đọc văn bản bổ nhiệm thì liên quan nhất định không phải nhân viên phòng bình thường.
Hứa Lập khẽ nhíu mày, mọi người thấy lãnh đạo không hài lòng đành phải ngậm miệng. Hứa Lập lúc này mới đọc tiếp:
- Văn bản số 24/2005 do Ủy ban nhân dân tỉnh Cát Lâm ban hành về thông báo bổ nhiệm đồng chí Sử Vân Long và miễn chức vụ của đồng chí Hồ Gia Thần – trưởng phòng hành chính văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh, bổ nhiệm đồng chí Sử Vân Long làm trưởng phòng hành chính văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh; bổ nhiệm đồng chí Hồ Gia Thần làm trưởng phòng quản lý kỹ thuật – cục máy móc sản xuất nông nghiệp tỉnh. Xin mời hai đồng chí trong một tuần nhất định phải tới vị trí công tác mới, nếu không kịp thời tới báo danh coi như tự động từ chức…
Hứa Lập vừa dứt lời, phòng hội nghị thoáng cái nổ tung. Hồ Gia Thần ngồi ở một bên càng nghiến răng nghiến lợi. Mấy người Ngu Tín Phẩm, Mã Nhân Nghị, Phùng Châu Long có quan hệ tốt với Anh Phàm, Hồ Gia Thần lại trợn mắt há mồm.
Không đợi Anh Phàm mở miệng, Hồ Gia Thần đã đập bàn đứng lên lớn tiếng nói:
- Không thể nào. Tôi làm việc ở văn phòng Bắc Kinh 20 năm sao lại điều tôi đi. Tôi không tin, văn bản này nhất định là giả.
Hứa Lập nhìn ra được Hồ Gia Thần đã mất khống chế, mình nếu đọc văn bản trước mặt mọi người thì sao có thể là giả được chứ? Tại sao có văn bản này thì tên Hồ Gia Thần cũng phải biết.
- Trưởng phòng Hồ, văn bản ở đây anh có thể tự mình xem dấu và chữ ký bên trên có phải là giả hay không. Đúng rồi, văn bản cuối cùng đã nói trong một tuần anh phải tới Cục máy móc sản xuất nông nghiệp tỉnh báo danh nếu không coi như tự động từ chức.
Hồ Gia Thần đẩy ghế đi tới trước mặt Hứa Lập và cầm lấy văn bản. Hắn đọc nhanh một lần, cũng xem chữ ký và dấu bên dưới. Hắn cũng rõ văn bản không phải là giả nhưng hắn không chấp nhận nổi sự thật này.
- Không! Không phải thật sự! Đây là giả! Giả!
Hồ Gia Thần làm việc ở văn phòng Bắc Kinh đã gần 20 năm, hắn khổ tâm làm việc cả đời trên Bắc Kinh, nếu điều hắn về Cát Lâm lại là Cục máy móc sản xuất nông nghiệp – một cơ quan nghèo thì sau hắn còn có phát triển gì nữa? Hắn mới hơn 40 chẳng lẽ đã phải đi dưỡng lão ư? Hồ Gia Thần càng nghĩ càng giận, hắn muốn điên lên cầm văn bản xé tan rồi lại chỉ vào mặt Sử Vân Long lớn tiếng nói:
- Mày muốn tranh với tao? Bây giờ không có văn bản thì tao xem mày lấy gì mà tranh. Ha ha ha.
- Trạng thái tinh thần của trưởng phòng Hồ không tốt, phó chủ nhiệm Anh Phàm, anh bảo người dẫn y tới bệnh viện kinh tế đi.
Hồ Gia Thần cũng đột nhiên chú ý tới Anh Phàm, y đi tới trước mặt Anh Phàm, túm áo đối phương:
- Anh không phải nói không có việc gì sao? Anh không phải nói cho tôi biết có bí thư Mã giúp chúng ta sao? Anh không phải nói nhất định có thể đá Hứa Lập xuống sao? Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Nghe xong Hồ Gia Thần nói, mọi người đang ngồi lập tức xôn xao.
Mặt Anh Phàm đang xanh thoáng cái biến tím. Mặc dù mình đấu với Hứa Lập cũng không phải bí mật nhưng mình dù sao chỉ là một phó chủ nhiệm, mà Hứa Lập lại là chủ nhiệm, có mâu thuẫn thế nào thì Hứa Lập cũng không nói thẳng ra. Bộ máy lãnh đạo một cơ quan không hài hòa là tối kỵ của quan trọng. Nhưng hôm nay Hồ Gia Thần nói ngay trong hội nghị thì mình sau này còn có thể quan hệ như thế nào với Hứa Lập nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn mâu thuẫn trực diện ư?
Nói thật, đến bây giờ Anh Phàm cũng không có hiểu sao chuyện lại thành như vậy. Khi Hứa Lập về Cát Lâm, mình đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy Mã Tuấn Tùng, Mã Tuấn Tùng cũng đáp ứng chú ý tới mọi động tĩnh của Hứa Lập, hơn nữa còn có ý là toàn lực ủng hộ mình tiếp tục đấu với Hứa Lập. Đúng là bởi vì có Mã Tuấn Tùng cho phép, mình mới có thể tin tưởng như vậy.
Khi người bạn ở văn phòng ủy ban tỉnh gọi tới nói cho mình biết Hứa Lập có ý muốn điều Hồ Gia Thần đi, Anh Phàm cũng lập tức báo cáo với Mã Tuấn Tùng, cũng nói ra tác dụng quan trọng của Hồ Gia Thần với văn phòng Bắc Kinh, hy vọng Mã Tuấn Tùng có thể ra mặt giữ Hồ Gia Thần lại và chèn ép Hứa Lập. Trong điện thoại Mã Tuấn Tùng đã nói sẽ lưu ý chuyện này nhưng sao mới có vài ngày đã có văn bản bổ nhiệm, điều động chính thức rồi. Chẳng lẽ Mã Tuấn Tùng cảm thấy mình không có tác dụng gì nên buông tha ư?
Anh Phàm rất khó hiểu nhưng Hồ Gia Thần còn đang túm áo hắn kêu la, lớn tiếng nói hắn không ra gì. Anh Phàm biết mặc dù văn kiện bị Hồ Gia Thần xé nhưng chuyện đã không thể thay đổi nổi. Hồ Gia Thần nhất định sẽ bị điều khỏi văn phòng Bắc Kinh. Mà thái độ lúc này của Phó Nguyệt quá mập mờ, mình không kịp ứng phó thì hôm nay không thể đấu được với Hứa Lập, hắn không dám trở mặt luôn.
- Trưởng phòng Ngu, anh đưa trưởng phòng Hồ tới bệnh viện kiểm tra toàn diện, tôi thấy tinh thần của anh ta có vấn đề rồi.
Anh Phàm không dám nói thêm gì với Hồ Gia Thần, nếu mình nói gì đó khiến Hồ Gia Thần tức thêm chẳng phải mình sẽ bị vạ lây ư?
Ngu Tín Phẩm lập tức kêu hai đồng chí ở phòng hành chính mạnh mẽ đưa Hồ Gia Thần ra khỏi phòng hội nghị, đưa tới bệnh viện. Hứa Lập nhìn thoáng qua Anh Phàm, phát hiện hắn lúc này nhẫn nhịn không phát tiết thẳng. Xem ra hắn vẫn chưa liên lạc xong với bên tỉnh ủy hoặc là chủ tịch tỉnh Cát Binh giữ bí mật quá tốt khiến Anh Phàm không kịp ứng phó.
Chẳng qua hôm nay nếu Anh Phàm không có ý kiến phản đối, Hồ Gia Thần được đưa tới bệnh viện thì như vậy Sử Vân Long nhận chức chủ trì công việc ở phòng hành chính là cần thực hiện ngay. Chỉ cần Sử Vân Long chính thức tiếp nhận công việc của Hồ Gia Thần, như vậy liên minh của đám người Anh Phàm sẽ bị đào một hố to.
- Phó chủ nhiệm Anh, phó chủ nhiệm Phó, còn có việc gì không?
Hứa Lập hỏi hai người kia, thấy bọn họ lắc đầu Hứa Lập mới nói:
- Trưởng phòng Hồ do nguyên nhân sức khỏe nên sợ trong lúc nhất thời không thể bàn giao công việc với đồng chí Sử Vân Long, nhưng hoạt động thường ngày của phòng hành chính không thể bị ảnh hưởng. Đồng chí Sử Vân Long sau hội nghị này cần lập tức đến phòng hành chính nhận chức, chủ trì công việc. Được rồi, tan họp.
Tan họp xong vì đảm bảo Sử Vân Long nhận chức thuận lợi, Hứa Lập tự mình đưa Sử Vân Long đến phòng hành chính và ngồi đây nói chuyện với Sử Vân Long một lúc. Hắn muốn cho người ở phòng hành chính biết Sử Vân Long là thân tín của mình, chống đối với Sử Vân Long là chống đối với Hứa Lập. Hậu quả của việc này thì cứ lấy Hồ Gia Thần làm gương.