Hứa Lập đến bờ sông thấy Lưu Bảo Long cùng Vương Chiêu Thiên đang đứng nói chuyện, chẳng qua bọn họ có vẻ hơi sợ nên đứng cách xác chết khoảng chục mét.
Hai người thấy Hứa Lập quay lại liền tiến lên với vẻ mặt khá xấu hổ. Hứa Lập không cần hỏi cũng biết hai người này nhất định là đang nói xấu mình. Trời mưa to mình vứt hai bọn họ ngoài này, hai người không oán giận vài câu mới là lạ. chẳng qua Hứa Lập không quá để ý, đó dù sao cũng là tâm tính bình thường mà thôi.
- Hai anh vất vả rồi, uống chút nước gừng cho ấm người. Lát nữa công an huyện tới là chúng ta sẽ dễ hơn.
Lưu Bảo Long cùng Vương Chiêu Thiên có chút xấu hổ cầm ca nước uống vào bụng.
- Cảm ơn trợ lý Hứa, anh về nhà lão Lưu đi, lát người trên huyện xuống tôi vào gọi anh.
Hứa Lập lắc đầu nói.
- Không cần, bọn họ chắc sắp đến rồi, chúng ta đứng nói chuyện cũng nhanh hết thời gian.
Gần tiếng sau các đồng chí trên công an huyện vẫn chưa tới, trong thời gian này Phó Đắc Bưu cũng gọi về. Y lúc này đang trên thị xã sợ là hôm nay không về kịp. Chẳng qua Phó Đắc Bưu khá vui khi Hứa Lập kịp thời xuất hiện nếu không việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Xã có án mạng mà không có lãnh đạo xã nào ở nhà, cuối cùng nhất định sẽ bị phê bình.
Nửa tiếng nữa trôi qua người chạy đến trước tiên là chủ tịch xã Từ Đắc Hậu. Từ Đắc Hậu thấy Hứa Lập đứng trong mưa cùng hai tên cảnh sát, y không khỏi cảm động đi lên vỗ vai Hứa Lập.
- Tiểu Hứa, cậu vào nhà lão Lưu nghỉ một lát, ở đây để tôi chú ý.
- Chủ tịch, không cần, tôi còn trẻ khỏe chịu chút mưa cũng không sao. Anh đi xe về gấp chắc cũng đã mệt, anh nghỉ trước đi, lát đồng chí công an huyện tới tôi vào gọi anh.
Đang khi hai người đùn đẩy phía xa xa đã có tiếng còi xe cảnh sát, xem ra công an huyện đã đến. Xe cảnh sát là xe địa hình, xe chạy tới tận đê mới dừng lại. Mấy người Lưu Hiểu Sơ nghe được tiếng còi xe cũng chạy lại.
Dẫn đội lần này là đồng chí phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện – Triệu Quốc Khánh, tên này khoảng trên 30 tuổi. Y và Từ Đắc Hậu biết nhau nên đi tới chào. Từ Đắc Hậu cũng giới thiệu Hứa Lập với đối phương. Lúc bắt tay Triệu Quốc Khánh thoáng cái dùng sức thử Hứa Lập, Hứa Lập cũng không yếu thế hung hăng đáp lại. Hai người giằng co một phút đồng hồ, Triệu Quốc Khánh rốt cục không chịu được trước đành bỏ qua cho Hứa Lập.
- A, đau quá. Tôi vừa nhìn lần đầu đã thấy không đúng, cậu rốt cuộc là sinh viên đại học hay là bộ đội đặc chủng vậy? Tôi từ lúc vào quân ngũ đến giờ chưa lần nào gặp ai có nắm tay cứng hơn tôi, không ngờ hôm nay lại thua bởi một tên thư sinh như cậu.
Hứa Lập cũng mỉm cười, hắn vừa nhìn cũng biết Triệu Quốc Khánh từng vào quân đội nếu không cũng không hào sảng đến thế, thua cũng không giấu diếm, ngược lại còn nói ra.
- Tôi chỉ là thường xuyên tập thể hình thôi.
- Đã sớm nghe tên tuổi của cậu, tôi vốn nghĩ tốt nghiệp đại học Bắc Kinh nhất định là một tên ẻo lả, không ngờ có sức đến thế. Được, tôi nhận cậu là bạn, sau này có việc cứ tìm tôi.
Tính cách Triệu Quốc Khánh thật sự khá hợp với Hứa Lập, hai người lại nắm tay một lúc nhưng lần này không dùng sức mấy.
Từ Đắc Hậu ở bên có chút khó hiểu hỏi.
- hai người biết nhau từ trước ư? Sao vừa gặp đã giống như huynh đệ nhiều năm vậy?
Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập nhìn nhau cùng nở nụ cười. Người chưa vào quân đội sẽ không biết loại tình cảm này, chỉ thấy nhau thuận mắt là có thể thành huyh đệ. Chuyện này chỉ người từng đi lính mới có thể làm được.
Ba người đứng ở một bên chờ đội ngũ pháp y kiểm tra xác.
Triệu Quốc Khánh bảo một nhân viên lấy lời khai của mấy người Lưu Hiểu Sơ. Khoảng nửa tiếng sau nhân viên pháp y đã kiểm tra sơ bộ xong, y đứng lên nói.
- Người chết khoảng 30 đến 40 tuổi, thời gian tử vong ước chừng 20 ngày đến một tháng, đầu có vết thương, đây là bị người dùng vật cứng đánh mạnh mà chết. Tình hình cụ thể còn phải về huyện kiểm tra lại mới có kết luận cuối cùng.
Triệu Quốc Khánh thở dài nói.
- Xem ra là một vụ hành hung giết người. Chủ tịch Từ, xác chết được phát hiện ở xác các anh nên rất có thể là người dân trong xã. Phiền anh điều tra trong toàn xã xem có ai bị mất tích trong một tháng qua không?
Từ Đắc Hậu gật đầu nói.
- Đây là việc tôi lên làm, Lưu Bảo Long, gần đây có ai đến đồn công an báo án vụ người mất tích không?
Lưu Bảo Long lắc đầu nói.
- Không có, đừng nói gần đây, cả năm qua cũng không có án này.
Từ Đắc Hậu nói.
- Vậy sau khi về anh tăng cường điều tra một chút xem các thôn có ai bị mất tích không? Tôi về sẽ thông báo các bí thư thôn phối hợp công việc của anh.
Triệu Quốc Khánh thấy chuyện cũng đã tạm ổn, lời khai lấy xong, xác chết đã được đưa lên xe, y liền nói với Từ Đắc Hậu và Hứa Lập.
- Được rồi, tôi phải về trước, cảm ơn các vị đã phối hợp.
Sau khi bắt tay Từ Đắc Hậu, Triệu Quốc Khánh bắt chặt tay Hứa Lập.
- Hứa lão đệ, lên huyện đừng quên gọi điện cho lão ca này đó, chúng ta phải ngồi uống với nhau.
Hứa Lập gật đầu.
- Yên tâm, về nhất định tìm anh uống rượu.
Đám người Triệu Quốc Khánh lên xe rời đi, Từ Đắc Hậu quay sang nói với Hứa Lập.
- Tiểu Hứa, lần này nhờ cậu ở xã nên không bị loạn. Người cậu ướt hết rồi, đi, tối đến nhà tôi, tôi bảo chị dâu cậu làm vài món cho chúng ta uống rượu ấm người.
- Vậy cảm ơn chủ tịch.
Hôm nay là cuối tuần nên nhà bếp không nấu, Hứa Lập vốn định ra quán gần trụ sở ăn tạm. Bây giờ Từ Đắc Hậu mời như vậy, Hứa Lập đương nhiên sẽ không tiện từ chối.
- Lát tôi về văn phòng thay quần áo rồi sẽ tới.
- Được, lát nữa xe đến trụ sở tôi sẽ đợi cậu một lát. Cậu không biết đó chứ Tiểu Cương nhà tôi nghe nói cậu muốn dạy nó làm nó rất vui. Tôi mà nói cho nó biết cậu tới nhà thì nó nhất định sẽ càng vui hơn.
Mọi người lên xe quay về chính quyền xã. Đến nơi Hứa Lập thay quần áo rồi đi theo Từ Đắc Hậu đến nhà đối phương. Đến Từ gia người nhà bọn họ rất nhiệt tình tiếp đón Hứa Lập, đặc biệt là Từ Cương.