- Sợ gì chứ?
Anh Phàm nghe Ngu Tín Phẩm nói vậy, y kêu lên.
- Hứa Lập hắn có bối cảnh thì chúng ta cũng không phải ngồi không. Mọi người công tác ở Bắc Kinh nhiều năm, quan hệ nhiều bạn bè trải rộng khắc các ban ngành trung ương, đừng nói là Hứa Lập mà ngay cả chủ tịch tỉnh Văn Thiên muốn làm khó chúng ta thì chúng ta cũng có thể tìm được người nói chuyện thay mình. Hơn nữa tôi nói với các vị việc này, trước khi Hứa Lập nhận chức bí thư tỉnh ủy Mã Tuấn Tùng đã gọi tôi về Cát Lâm, dặn dò tôi bảo chúng ta cứ mạnh dạn làm việc, lãnh đạo quyết không để Hứa Lập muốn làm gì thì làm tại trụ sở văn phòng Bắc Kinh. Nếu Hứa Lập thật sự không thể thích ứng công việc ở đây thì vì đại cuộc bí thư Mã sẽ điều Hứa Lập rời khỏi văn phòng Bắc Kinh.
Nghe xong Anh Phàm nói, mọi người lúc này mới hiểu được lần này Anh Phàm tại sao lại muốn gây khó dễ cho Hứa Lập mà không dùng cách như vẫn dùng, từ từ làm chủ nhiệm mất quyền lực. Có lời nói của bí thư tỉnh ủy Mã Tuấn Tùng thì dù tương lai Hứa Lập có kiện về tỉnh, Anh Phàm cũng sẽ không có chuyện gì, người gặp chuyện chỉ có thể là Hứa Lập.
Hồ Gia Thần nghe xong lập tức cười nói:
- Tôi nói mà, chủ nhiệm Anh của chúng ta đã bao giờ đánh trận mà không chắc thắng đâu. Có bí thư Mã làm chỗ dựa cho chúng ta thì Hứa Lập có chủ tịch tỉnh Văn Thiên giúp cũng sao chứ? Tôi sớm nghe nói bí thư Mã và chủ tịch tỉnh Văn Thiên bất hòa mà nguyên nhân gây ra sự căng thẳng trong thời gian này giữa hai phe chính là Hứa Lập, bảo sao bí thư Mã lại muốn thu thập Hứa Lập. Chủ nhiệm Anh, nếu có thể đẩy Hứa Lập đi lại có bí thư Mã hỗ trợ thì chức chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh không phải của ngài còn là ai. Phó Nguyệt cũng chỉ có thể đứng bên nhìn mà thôi.
Anh Phàm nghe thế cười ha hả:
- Tóm lại chính là cần phải làm tên Hứa Lập thật khó chịu. Nếu hắn trực tiếp tìm các anh phân công công việc thì các anh kéo cho tôi, kéo đến khi hắn không nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát mới thôi. Chỉ cần chúng ta không phối hợp với hắn trong công việc thì không cần một năm công việc ở văn phòng Bắc Kinh sẽ đình đốn, đến lúc đó không cần chúng ta nói chuyện thì hắn cũng phải ngoan ngoãn cút đi.
- Chủ nhiệm Anh, tôi thấy Phó Nguyệt đi lại khá gần với Hứa Lập, nếu ả ngã về phía Hứa Lập thì chúng ta cũng khó xử.
Phó trưởng phòng Tổng hợp Phùng Châu Long có chút lo lắng nói.
- Phó Nguyệt, ả sẽ dựa vào Hứa Lập ư? Đừng nói đùa, ả này người khác không rõ chẳng lẽ các vị còn không rõ. Đây là kẻ ăn thịt người không nhả xương, mấy năm qua có mấy chủ nhiệm đã ngã vào tay ả rồi? Ả vừa có thể chỉnh người đồng thời cũng có thể kiếm đủ chỗ tốt từ đó. Tôi thấy lần này chỉ sợ Phó Nguyệt nhìn Hứa Lập còn trẻ nên có ý đồ xấu, nếu ả thật sự muốn dựa vào Hứa Lập thì sao không trực diện chống lại chúng ta mà ngồi im nghe chuyện vậy?
- Chủ nhiệm Anh thật sáng suốt, chẳng qua lần này Phó Nguyệt ngồi xem chúng ta đấu với Hứa Lập chỉ sợ sẽ thất vọng. Có bí thư Mã ủng hộ thì lợi ích cuối cùng sẽ không rơi vào tay ả.
Phùng Châu Long nịnh nọt nói.
- Lão Mã, sao hôm nay anh không nói gì, chẳng lẽ anh muốn …
Hồ Gia Thần cau mày nhìn Mã Nhân Nghị một cái. Y phát hiện hôm nay Mã Nhân Nghị khá lạ so với bình thường, đến giờ vẫn không nói một câu nào. Chẳng lẽ lúc nãy Hứa Lập nói vài câu đã khiến Mã Nhân Nghị muốn dựa vào hắn ư?
Anh Phàm nghe Hồ Gia Thần nhắc cũng chú ý, y nhìn về phía Mã Nhân Nghị.
Mã Nhân Nghị đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười mắng:
- Lão Hồ, anh nói gì vậy hả? Tôi vừa nãy uống hơi nhiều nên đau đầu. Ai biết thằng ranh Hứa Lập kia uống giỏi như vậy, uống hai ba chai mà không ngã, tôi uống có hơn chai đã gần xong.
Anh Phàm cẩn thận quan sát Mã Nhân Nghị, y phát hiện mặt Mã Nhân Nghị đúng là hơi đỏ lên, lúc nói chuyện cũng phả ra hơi rượu nên y cũng không suy nghĩ nhiều.
- Lão Mã, nhớ năm đó chúng ta uống số một số hai ở văn phòng, bây giờ sao lại nói không được.
- Chủ nhiệm, anh đừng có trêu tôi, ôi già rồi không phục không được. Nếu để tôi trẻ lại chục tuổi thì đừng nói là một chai mà có đấu rượu với thằng ranh Hứa Lập, tôi cũng không sợ hắn.
Mã Nhân Nghị thở dài nói.
- Được rồi, vừa nãy mọi người đều uống không ít nên tôi không giữ mọi người lại dùng cơm, tất cả về nhà nghỉ đi. Mọi người cũng biết tiếp theo nên làm như thế nào rồi đó, ai mà làm hỏng chuyện của tôi thì đừng trách tôi không nể tình. Chờ đến lúc tôi được lên làm chủ nhiệm thì tôi cam đoan không quên mọi người, cam đoan không làm mọi người thiệt.
Mà lúc này trong một căn phòng sang trọng ở tòa nhà Cát Lâm, Phó Nguyệt cũng triệu tập bốn cấp dưới của mình tới nói chuyện. Nhưng so sánh với đám người Anh Phàm thì không khí ở đây dễ dàng hơn nhiều vì dù sao trong năm người đã có ba là phụ nữ. Ba người phụ nữ bình thường có quan hệ khá tốt, đều coi nhau như bạn nên lúc nói chuyện cũng không quá nghiêm túc.
Lý Nhã Ngọc – phòng lễ tân nhìn Phó Nguyệt cười nói:
- Phó tỷ hôm nay sao vậy? Sao lại mất hồn thế? Chẳng lẽ coi trọng chủ nhiệm trẻ tuổi của chúng ta?
Phó Nguyệt xoay lại vung tay gõ đầu Lý Nhã Ngọc, ả cười mắng.
- Tôi thấy là cô em động tâm thì có, nếu không vừa nãy sao lại lưu tình, chỉ mời có nửa chén rượu, cái này không phải tính cách của cô.
- Em không phải sợ chủ nhiệm Hứa uống nhiều rồi làm chị đau lòng sao. Chị còn không cảm ơn lại còn đánh em.
Lý Nhã Ngọc phản kích.
- Được rồi, không cãi nhau với cô nữa. Phí đại ca, ở đây anh nhiều tuổi nhất, kinh nghiệm nhiều nhất, anh thấy Hứa Lập này thế nào? Anh nói hắn có thể đứng vững ở văn phòng không?
Phí Tịch trầm ngâm một lúc mới nói:
- Tôi khá coi trọng cá nhân tên Hứa Lập này, còn trẻ như vậy đã làm tới chức chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh thì cả về năng lực, bối cảnh đều không thể thiếu. Hơn nữa tôi cũng hỏi thăm bạn ở tỉnh về Hứa Lập, tôi phát hiện tên Hứa Lập này khá được hoan nghênh trong tỉnh, mọi người đều đánh giá khá cao về hắn. Chẳng qua có thể đứng vững ở văn phòng không thì không phải do chính hắn quyết định. Một phương diện là xem những người chúng ta đối với hắn như thế nào, có phối hợp hay không; càng quan trọng hơn là xem tỉnh ủng hộ hắn đến mức nào. Nếu trong tỉnh thật sự quyết tâm muốn ủng hộ Hứa Lập, tiến hành điều chuyển công tác những người không chịu phối hợp với hắn thì chúng ta nên làm như thế nào?
- Chắc không đâu, chúng ta công tác ở đây nhiều năm rồi, nếu điều chúng ta đi thì văn phòng không phải sẽ loạn ư?
Cam Linh Nhạn kinh ngạc nói.
Phó Nguyệt nhưng lại hết sức đồng ý với lời của Phí Tịch.
- Linh Nhạn, cô em ngây thơ quá đó, cô cho rằng trái đất không có ai đó là sẽ ngừng quay sao? Cô nghĩ văn phòng Bắc Kinh không có chúng ta sẽ không thể hoạt động được ư? Đám bạn bè ở ban ngành trung ương của chúng ta đều là nhờ ăn uống mà có. Bọn họ làm việc giúp chúng ta là vì lấy được lợi ích từ chúng ta. Dù chúng ta bị điều đi, người mới tới chỉ cần bỏ ra đủ lợi ích thì tôi cam đoan đám người kia sẽ quên cô là ai.