Vương Tú Tinh đồng thời cũng biết Hứa Lập là con rể của Phạm Kiệt. Phạm Kiệt là phó của mình, nếu hôm nay mình phản đối việc bổ nhiệm Hứa Lập thì sợ khi về sẽ không thể hòa hợp được với Phạm Kiệt. Công việc ở Ban Tuyên giáo khác với các ngành khác, địa vị vốn thấp nếu có mâu thuẫn nội bộ nữa thì công việc về sau càng không dễ làm.
Thấy Vương Tú Tinh rốt cục hạ quyết tâm, Văn Thiên mỉm cười nhìn về phía Mã Tuấn Tùng, nhìn xem đối phương có biện pháp gì thay đổi cục diện này không.
Mã Tuấn Tùng bây giờ rất hận Vương Tú Tinh sao đột nhiên lại ủng hộ phe Văn Thiên, nhưng y cũng biết tất cả đều là do mình gây ra trò hề này. Mình sao cứ phải đối đầu với đám người Văn Thiên vào lúc này chứ, sao mình cứ muốn cho Văn Thiên ngã ngựa. Ai ngờ cuối cùng lại lầm người khác cười mình. Việc đã tới nước này trong 11 thường vụ có 6 người ủng hộ, như vậy trình tự bên dưới cần gì phải tiến hành. Mã Tuấn Tùng tức giận đến độ đánh rơi cốc nước trong tay, không nói một câu nào cả. Y đứng lên mặc kệ người khác đi thẳng ra ngoài.
Mã Tuấn Tùng rời đi cũng không ảnh hưởng tới kết quả hội nghị, việc bổ nhiệm Hứa Lập đã được quyết định.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa kết hôn được gần tháng, hắn ở nhà hưởng cái tết bình yên. Về phần mâu thuẫn trên hội nghị thường vụ tỉnh ủy, đám người Văn Thiên cũng không nói cho Hứa Lập biết vì sợ hắn có suy nghĩ, cứ để hắn hưởng trăng mật vui vẻ là được.
Lại nói thông qua hội nghị thường vụ lần này 11 vị thường vụ tỉnh ủy đã chia làm hai phe mà phía Văn Thiên lại chiếm ưu thế cho nên tình hình tổng thể coi như tốt, vậy cũng đâu cần nói cho Hứa Lập để hắn lo lắng. Văn Thiên bây giờ cần nhất là xem làm thế nào củng cố quan hệ với Tần Gia Bình cùng Tiếu Khắc, Vương Tú Tinh, kéo mấy người này vốn vì Hứa Lập mà ủng hộ mình thật sự đứng chung chiến tuyến với mình, như vậy sẽ không sợ Mã Tuấn Tùng phản kích nữa.
Sau 15 tháng giêng lệnh điều động Hứa Lập đã được gửi tới Tùng Giang. Hứa Lập chính thức được bổ nhiệm làm phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh Cát Lâm kiêm chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh. Đồng thời lệnh điều động Tiếu Thiên Cường cũng được đưa ra, Tiếu Thiên Cường được bổ nhiệm làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang, bí thư thị ủy Vọng Giang. Trong văn kiện còn yêu cầu Hứa Lập nhanh chóng bàn giao công việc, trong một tuần phải lên ủy ban tỉnh báo danh, đến lúc đó sẽ có người đưa Hứa Lập lên văn phòng đại diện Bắc Kinh nhận chức.
Văn bản ngày hôm sau được gửi tới thị xã Tùng Giang, bí thư thị ủy Tùng Giang Tằng Ích gọi Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường đến văn phòng mình, nói chuyện với hai người. Hôm nay mọi người theo người khác thấy đều thuộc phái chủ tịch tỉnh, coi như người một nhà nên không khí cuộc nói chuyện khá thoải mái, mọi người ngồi nói cười như bạn bè thân thiết. Hứa Lập giới thiệu qua tình hình hiện nay của Vọng Giang với Tiếu Thiên Cường, cũng phân tích tác phong làm việc và lập trường chính trị của các vị thường vụ Vọng Giang với Tiếu Thiên Cường, hy vọng Tiếu Thiên Cường sau khi nhận chức sẽ nhanh chóng quen thuộc, triển khai công việc được tốt.
Tằng Ích ngồi bên chỉ uống trà và ít khi mở miệng. Y rất yên tâm về Hứa Lập, tuy Hứa Lập tới Vọng Giang có hơn năm nhưng hiện nay sợ là mình muốn ra lệnh cho Vọng Giang cũng không dễ, Hứa Lập nói một câu là có thể khiến cán bộ lãnh đạo Vọng Giang đồng tâm hiệp lực. Đây chính là bản lĩnh của Hứa Lập.
Hứa Lập giới thiệu xong tình hình Vọng Giang với Tiếu Thiên Cường, Tằng Ích mới cười nói:
- Tiểu Tiếu, đừng nhìn tiểu Hứa nhỏ tuổi hơn cậu, thời gian tham gia công tác không bằng cậu nhưng cậu ta quả thật có biện pháp, chỉ trong hơn một năm đã biến đổi hoàn toàn Vọng Giang, trở thành thị xã tiên tiến của tỉnh. Cậu nghe tiểu Hứa nhiều vào sẽ không sai đâu.
- Vâng, tôi sẽ học hỏi đồng chí Hứa Lập nhiều hơn.
Tiếu Thiên Cường cũng rất bội phục Hứa Lập, mặc dù nói hôm nay Hứa Lập có mạng lưới quan hệ rất rộng ở tỉnh Cát Lâm, có thể nói mạng lưới quan hệ này do một tay Hứa Lập tạo lên, không nhờ trợ giúp gì ở trong nhà. Ngược lại mình nếu không phải sinh ra ở Tiếu gia, không có ông chú tốt thì mình có thể có thành tựu như hôm nay không? Không thể nào. Cho nên Tiếu Thiên Cường rất phục Hứa Lập, một người bình thường có thể thông qua phấn đấu của mình đạt thành tích như hôm nay, người khác không phục sao được.
Tằng Ích nghe Tiếu Thiên Cường nói, y gật đầu quay sang nói với Hứa Lập:
- Tiểu Hứa, cậu sẽ lập tức lên Bắc Kinh nhận chức, sân khấu ở đó càng rộng lớn hơn, tôi nghĩ ở đó càng dễ phát huy tài năng của cậu. Nói thật tôi làm trong quan trường hơn nửa đời người cũng không có gì để dạy bảo cậu trước lúc chia ly, ngược lại mấy năm qua tôi học được không ít điều từ cậu. Cuối cùng chỉ chúc cậu thuận buồm xuôi gió, lên chức nhanh hơn.
Hứa Lập có chút xấu hổ khi nghe Tằng Ích khen.
- Mấy năm qua ở Tùng Giang tôi nhờ có bí thư giúp đỡ nếu không thì sao có được như hôm nay. Bí thư quá khách khí rồi.
Tằng Ích xua tay nói:
- Được rồi, đừng đùn đẩy làm gì. Trưa chúng ta ăn cơm ở văn phòng, chiều do trưởng ban tổ chức cán bộ Quách Hiểu Nam đưa hai người tới Vọng Giang tiến hành bàn giao công việc.
Ăn trưa xong Quách Hiểu Nam và Hứa Lập cùng với Tiếu Thiên Cường ngồi xe chạy về Vọng Giang. Quách Hiểu Nam tuy là trưởng ban tổ chức cán bộ thị xã Tùng Giang nhưng đối với Hứa Lập, Tiếu Thiên Cường y không dám chậm trễ. Dù sao một người sắp lên làm phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh đã có thể nói là lãnh đạo của mình, người khác sắp làm bí thư thị ủy Vọng Giang cũng là một trong các thường vụ thị ủy Tùng Giang, càng đáng sợ hơn là bối cảnh của hai người này, cả hai đều có chỗ dựa là thường vụ tỉnh ủy.
Nội dung hội nghị thường vụ tỉnh ủy cuối năm trước cũng không thể giữ bí mật, hai phái bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh đấu tranh kịch liệt, đến bây giờ vẫn là đề tài để cán bộ lãnh đạo tỉnh Cát Lâm bàn tán lúc ăn cơm, uống nước. Nói tóm lại dù sao Văn Thiên cũng là người tỉnh Cát Lâm mà Mã Tuấn Tùng từ trên trung ương cử xuống cho nên trong lòng mọi người vẫn ủng hộ Văn Thiên hơn. Vì thế có người nói đừng nhìn Mã Tuấn Tùng được lên làm bí thư tỉnh ủy nhưng chủ tịch tỉnh Văn Thiên lại dựa vào năng lực của mình thành công có được sáu phiếu trong thường vụ tỉnh ủy. Hôm nay ở tỉnh Cát Lâm người có quyền quyết định sợ là chủ tịch tỉnh Văn Thiên. Mã Tuấn Tùng có lẽ vài năm nữa sẽ xám xịt đi nơi khác, đến lúc ấy chủ tịch tỉnh Văn Thiên sẽ thành bí thư tỉnh ủy tỉnh Cát Lâm.
Quách Hiểu Nam đương nhiên cũng nghe lời bàn tán này, với kinh nghiệm công tác của y thì y cũng thấy chủ tịch tỉnh Văn Thiên có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần đầu tiên diễn ra sau khi nhận chức đã khiến bí thư Mã Tuấn Tùng mất mặt, sau này sẽ càng không sợ Mã Tuấn Tùng. Hơn nữa nếu hai bên có tranh chấp cuối cùng bị điều đi nhất định là Mã Tuấn Tùng.