Hôm sau Hứa Lập quay về Vọng Giang xử lý công việc còn lạ trong tay, hắn chuẩn bị sau khi có văn kiện bổ nhiệm sẽ lên Bắc Kinh nhận chức. Đồng thời hắn sắp tổ chức hôn lễ nên đương nhiên không nhà được. Về phần Phạm Ngọc Hoa thì nhàn hơn hắn. Gần cuối năm, cô lại sắp thành vợ Hứa Lập nên Phạm Ngọc Hoa đã sớm xin lãnh đạo cho nghỉ từ bây giờ đến tận 15 tháng giêng mới đi làm lại. Cô chỉ cần mua đồ cho nhà mới trên Xuân Thành cùng với đồ dùng cần cho hôn lễ là xong.
Cho nên Phạm Ngọc Hoa mặc dù ngoài miệng không đáp ứng nhưng Hứa Lập tắm xong về lại phòng đã phát hiện Phạm Ngọc Hoa đã sớm chuẩn bị xong. Đêm đó hai người quấn mãi lấy nhau. Về phần bố mẹ vợ có nghe được không thì không phải điều Hứa Lập có thể quản được.
Sáng sớm hôm sau Hứa Lập chưa kịp ăn điểm tâm, Thôi Lâm đã lái xe tới đón. Xe Hứa Lập dùng để đi ở trên tỉnh bình thường không được lái về Vọng Giang tránh người ta dèm pha, hắn cũng đã bảo Thôi Lâm sáng nay tới đón mình.
Thấy Thôi Lâm đã tới hơn nữa mình sắp rời đi, Vọng Giang còn bao công việc muốn mình làm. Ít nhất Hứa Lập còn cần tìm các thường vụ thị ủy phân biệt tiến hành nói chuyện để bọn họ có tính toán. Đi theo mình hơn năm, mình phải không làm bọn họ thất vọng. Cho nên Hứa Lập cũng không ăn sáng mà lên xe về thẳng Vọng Giang. Trên đường Hứa Lập còn cố ý gọi điện cho Phạm Kiệt nói chuyện hôm qua mình gặp Tiếu Khắc cùng Văn Thiên ra một lần. Phạm Kiệt nghe xong cũng hết sức cao hứng, dù sao ông từ Tùng Giang đi ra, đã sớm được xác định là người phái Văn gia, dù ông có muốn bỏ cái danh này đi cũng không được.
Hơn 10h, Hứa Lập đã về tới Vọng Giang. Hắn xem đồng hồ thấy đã gần giờ ăn trưa, sáng hắn cũng chưa ăn khiến bụng đói. Nghĩ tới trong các thường vụ thị ủy Vọng Giang hng chính thức một lòng với mình, có thể nói là từng vào sinh ra tử cũng chỉ có Triệu Quốc Khánh. Mình phải đi đương nhiên cần tâm sự với Triệu Quốc Khánh. Kỳ thật lần này Tiếu Thiên Cường đến Vọng Giang nhận chức, chỉ sợ cũng là cơ hội tốt với Triệu Quốc Khánh. Nếu như Triệu Quốc Khánh có thể phối hợp với công việc của Tiếu Thiên Cường, làm cho Tiếu Thiên Cường tại trước mặt Tiếu Khắc nói tốt cho Triệu Quốc Khánh vài câu, đưa Triệu Quốc Khánh vào hệ thống Tiếu gia bọn họ thì tương lai phát triển của Triệu Quốc Khánh sẽ nhanh hơn đôi chút.
Hứa Lập về văn phòng xử lý vài văn bản khẩn rồi hẹn Triệu Quốc Khánh trưa ra nhà hàng ăn cơm. 11h, Hứa Lập chạy tới nhà hàng, lát sau Triệu Quốc Khánh một mình đẩy cửa tiến vào.
- Bí thư Hứa, hôm nay sao lại rảnh rỗi nhớ tới mồi tôi dùng cơm vậy?
Triệu Quốc Khánh không khách khí với Hứa Lập, y cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống bên cạnh Hứa Lập. Nhân viên phục vụ thấy khách đã tới liền hỏi Hứa Lập có mang đồ ăn lên vội không?
- Mang lên đi.
Nói xong hắn lấy một chai Ngũ lương mà mình mang từ văn phòng tới. Hắn nói với Triệu Quốc Khánh.
- Chiều còn có việc, hôm nay chúng ta uống một chai thôi.
Triệu Quốc Khánh cầm chai nhìn kỹ rồi mới nói:
- Hay, một chai này phải bằng một bình Ngũ lương to, cũng chỉ đi theo bí thư Hứa mới có đãi ngộ này, chẳng những mời cấp dưới chúng tôi ăn cơm còn lấy ra loại rượu ngon này.
Hứa Lập đoạt chai rượu cười nói:
- Được rồi, anh nói nhảm nhiều quá đó.
Hắn mở chai rượu rót mỗi người một chén. Triệu Quốc Khánh bưng chén cẩn thận ngửi.
- Rượu ngon nên ngửi mùi đã thấy khác. Cậu còn rượu này không? Hôm đó cho tôi một chai tôi lại mang biếu bố vợ rồi.
- Sao? Làm chị dâu tức nên đi đường vòng à?
- Không có mà. Chỉ là thị xã lập tức tổ chức hai hội nghị, lại gần tết nên công việc thời gian này khá bận, ít thời gian về nhà. Chị cậu có chút mất hứng vừa lúc tết dương nên biếu bố chai rượu ngon. Chỉ cần lừa được bố vợ thì chị cậu đơn giản hơn rồi.
- Được đó, ở văn phòng tôi còn nửa bình nữa, còn có cả tút thuốc ngon, anh lấy đi đi. Người xưa nói rồi mà, muốn yên ngoại nhất định phải an nội trước. Trong nhà yên ổn thì công việc mới có tâm trạng để làm. Sau này cố gắng làm việc nhưng tuyệt đối đừng vì chút việc nhỏ trong nhà ảnh hưởng tới anh.
- Tôi sao nghe thấy lời của cậu có chút không đúng thế nhỉ, sao có ý giống lời dặn dò trước lúc chia ly thế. Chẳng lẽ cậu sẽ điều khỏi Vọng Giang?
Tính Triệu Quốc Khánh mặc dù thẳng nhưng không ngốc nếu không đã không được Hứa Lập trọng dụng.
- Ừ, sang năm sẽ đi, lên Bắc Kinh làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm.
- Hả, nhanh như vậy.
Triệu Quốc Khánh kinh ngạc nói.
- Trước kia sao không nghe cậu nói tới việc này chứ? Đến lúc đi mới nói với tôi, quá đột nhiên. Cậu đi thì Vọng Giang làm sao bây giờ? Vọng Giang hơn năm qua phát triển nhanh như vậy, cậu bỏ được sao? Chẳng lẽ cậu không sợ Tô Quảng Nguyên tiếp nhận chức bí thư thị ủy sẽ làm ra gì đó ư?
- Tô Quảng Nguyên không gây được sóng gió gì đâu, càng huống chi bí thư thị ủy cũng không tới phiên hắn, tôi đã mời một người ở bên trên tới trị hắn.
- Ai tới làm bí thư thị ủy Vọng Giang? Chẳng qua tôi cảm thấy dù là ai cũng không thích hợp bằng cậu. Nếu cậu nhất định phải đi thì cũng điều tôi đi cùng đi, ở văn phòng Bắc Kinh chắc có nhiều chất béo, đi theo cậu thì tôi cũng không thiệt thòi gì.
Triệu Quốc Khánh quả thật không nỡ cách xa Hứa Lập, đã hơn năm qua làm việc dưới tay Hứa Lập đúng là rất thoải mái.
Vọng Giang hiện nay do Triệu Quốc Khánh đẩy mạnh trấn áp khiến trong một năm số vụ án xảy ra trong toàn thị xã không đến 100, tỷ lệ phá án đạt tới 96%, tình hình an ninh trật tự ổn định, dân chúng yên ổn, Vọng Giang thậm chí là thị xã có hoàn cảnh trị an hàng đầu của tỉnh, không ít người giàu có ở các khu vực xung quanh đều tới Vọng Giang mua nhà, ít nhất ở đây tài sản và tính mạng cũng có thể được đảm bảo.
- Được rồi, anh đừng nói chuyện cười nữa. Tôi còn hy vọng anh ở Vọng Giang trấn áp một vài người, giúp tôi giám sát nơi đây. Anh mà đi theo tôi thì tôi càng lo lắng. Lại nói bí thư thị ủy sắp đến có lẽ anh không biết nhưng chú của y thì cam đoan anh biết.
- Chú y là ai? Có thể điều tới Vọng Giang làm bí thư thị ủy nhất định không phải người bình thường rồi.
- Chú y là bí thư đảng ủy chính pháp, giám đốc Sở công an tỉnh Cát Lâm Tiếu Khắc. Anh nếu có quan hệ tốt với Tiếu Thiên Cường này thì con đường tương lai của anh sẽ dễ đi hơn nhiều. Mà Tiếu Thiên Cường ở Vọng Giang cũng không lâu, nhiều lắm chỉ một hai năm, đến lúc ấy chỉ cần Tiếu Thiên Cường nói một câu rồi điều anh tới Sở công an hoặc là thị xã cấp thị thì anh coi như Túc tử thành chính quả.
- Lai lịch lớn như vậy? Xem ra Tô Quảng Nguyên thảm rồi, khó khăn lắm mới thấy cậu đi thì lại tới vị khác, hy vọng y có thể chịu được tới lúc Tô Quảng Nguyên đi nếu không tôi thấy cấp bậc của y không thể tăng lên nữa rồi.
Nghe thấy Tiếu Thiên Cường là cháu Tiếu Khắc, Triệu Quốc Khánh cũng hốt hoảng.