Trong nháy mắt khi Hứa Lập vừa định mở cửa, một thân hình ấm áp đã dựa vào lưng hắn, hai cánh tay trắng nõn như hai con rắn từ phía sau quấn lên người, ôm chặt lấy hắn.
- Ngọc Hoa, đừng như vậy mà, em coi như chưa từng gặp anh quên anh đi.
Hứa Lập nhẹ giọng khuyên Phạm Ngọc Hoa, hy vọng cô có thể bình tĩnh lại.
- Không, em nói rồi, quyết không thể để anh đi qua người em như trước nữa. Nếu như anh nhất định đòi đi, em sẽ nhảy qua cửa sổ chết trước mặt anh.
Phạm Ngọc Hoa dựa mặt vào lưng Hứa Lập, giọng cô rất kiên quyết.
- Em ….
Hứa Lập không nghĩ mình đến nhà một lần lại có thể biến thành án mạng, nếu vậy hắn đâu dám đi. Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là chậm rãi xoay người lại, nhưng hắn lại chứng kiến cặp mắt đỏ mọng ngấn nước của Phạm Ngọc Hoa đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Ngọc Hoa, em sao phải làm thế. Em có tài, xinh đẹp, có bố làm chức to, muốn tìm bạn trai như thế nào chẳng được? Cần gì phải yêu một tên ngu ngốc như anh.
- Không, em không cho anh nói mình ngốc. Nếu như một sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh như anh mà là ngốc, như vậy trên thế giới này còn có thể có ai là thông minh? Mà em không cần tiền của anh, không cần quyền của anh, em chỉ yêu anh mà thôi.
Phạm Ngọc Hoa nhẹ nhàng rúc vào lòng Hứa Lập. Cảnh này Phạm Ngọc Hoa đã mơ bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều bị tỉnh lại do quá vui, hôm nay rốt cuộc mơ đã thành thật.
- Anh biết không? Từ khi vào đại học đã có không ít người theo đuổi em, nhưng những người đó em đều không thích, trong lòng em chỉ có anh.
- Hứa Lập, em không mong anh lập tức có thể yêu em nhưng anh không thể cấm em yêu anh. Mà bây giờ anh vẫn độc thân, còn chưa kết hôn, em dù sao cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình mà. Anh nói cho em biết người yêu của anh rốt cuộc là em, em dù là thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục mới được. Nếu như cô ấy thật sự xuất sắc hơn em, thật sự có thể mang tới hạnh phúc cho anh, vậy khi hai người kết hôn em sẽ lặng lẽ chúc phúc hai người, quyết không làm phiền hai người nữa, có được không?
Theo lý thuyết yêu cầu này của Phạm Ngọc Hoa không cao, Hứa Lập nếu nói mình đã có người yêu thì phải nói cho Phạm Ngọc Hoa biết người đó là ai chứ. Nhưng yêu cầu rất đơn giản như vậy lại làm khó Hứa Lập. Mình không thể nói với Phạm Ngọc Hoa rằng người yêu của mình phải vài năm nữa mới biết mình, bây giờ hai người chưa từng gặp mặt chứ? Nếu Hứa Lập thật sự nói như vậy sợ rằng Phạm Ngọc Hoa sẽ vào phòng bếp lấy dao đâm Hứa Lập mất. Xem thường anh cứ nói thẳng, đâu có ai lừa người như vậy chứ?
- Cô gái kia … đã ra nước ngoài.
Hứa Lập im khá lâu cuối cùng cũng tìm được lý do.
- Phải đợi cô ấy học xong tiến sĩ mới về. Chỉ cần cô ấy về là anh và cô ấy sẽ kết hôn.
Không nghĩ tới Phạm Ngọc Hoa nghe thế lại cười.
- Ra nước ngoài? Còn học tiến sĩ? Vậy hai người không phải nhiều năm cũng khó gặp nhau ư?
- Đúng.
Hứa Lập nghe Phạm Ngọc Hoa nói đã biết không hay, hắn vội vàng giải thích.
- Chẳng qua bọn anh hay gọi điện hoặc lên mạng nói chuyện, chờ đến kỳ nghỉ là cô ấy sẽ về nước.
Phạm Ngọc Hoa vừa nghe càng cao hứng. Bạn gái trong miệng Hứa Lập đã ra nước ngoài, phải vài năm mới về được, nếu như trong mấy năm đó mình không thể làm Hứa Lập yêu mình vậy chỉ có thể nói rõ tình cảm hai người kia quá sâu đậm, đồng thời nói rõ mình quá thất bại, có lẽ rời đi mới là kết cuộc của mình. Chẳng qua Phạm Ngọc Hoa tự tin và quyết tâm làm cho Phạm Ngọc Hoa yêu mình. Chỉ cần Phạm Ngọc Hoa có thể cho mình cơ hội tiếp xúc hắn là được.
- Vậy mấy năm nay anh chỉ có một mình, anh không thấy cô đơn sao?
Phạm Ngọc Hoa lắc đầu nói:
- Không, bọn anh mặc dù không thể thường xuyên gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau. Mà tình cảm không do khoảng cách, lúc nào cũng cạnh nhau lại làm nhau mệt mỏi. Như bọn anh vài ngày liên lạc một lần, một năm gặp vài lần lại càng làm tình cảm thêm sâu sắc.
Nói dối một lần sẽ phải nói dối mãi, lúc này Hứa Lập vẫn là như thế. Mới vừa nãy do tình thế cấp bách hắn nói dối, trong nháy mắt lại phải tiếp tục nói dối, thật sự là tự làm tự chịu.
- Hứa Lập, anh có thể nhận một việc với em không?
Phạm Ngọc Hoa mở to đôi mắt nhìn Hứa Lập làm đối phương thấy không được tự nhiên.
- Em nói đi.
- Em muốn làm bạn gái của anh.
- Không được, anh không phải nói anh đã có bạn gái sao?
Hứa Lập không khỏi khẩn trương, nói nhiều như vậy cũng không có tác dụng sao?
- Bạn gái của anh không phải ở nước ngoài ư? Em chỉ làm bạn gái tạm thời của anh, chỉ cần cô ấy về nước em sẽ lập tức biến mất khỏi mắt anh, vậy cũng không được ư?
Phạm Ngọc Hoa khẽ cựa quậy trong lòng Hứa Lập, lúc này Phạm Ngọc Hoa giống như con rắn đang hấp dẫn Adam ăn vụng quả táo trong Kinh Thánh, đối mặt với điều kiện mê người như thế có người đàn ông nào có thể chịu được.
Cũng may Hứa Lập coi như kiên cường, rốt cuộc cắn răng nói.
- Không được, anh không thể có lỗi với bạn gái của mình.
- Xin anh.
Phạm Ngọc Hoa càng xuất tuyệt chiêu nũng nịu nói, nói xong lại nhấc đầu hôn nhẹ vào mặt Hứa Lập.
- Anh không nói gì, em coi như anh nhận lời em đó.
Phạm Ngọc Hoa nhân cơ hội nói, Hứa Lập vừa định phản đối, Phạm Ngọc Hoa đã nói.
- Chẳng lẽ anh muốn em chết trước mặt anh, anh mới nhận lời em ư?
Hứa Lập thoáng cái không dám mở miệng. Hắn có thể nhìn ra được Phạm Ngọc Hoa là cô gái ngoài mềm trong cứng, một khi đã có quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu không nhiều năm như vậy cô cũng đã thay đổi tình cảm với mình. Nếu mình không nhận lời cô, ai biết cô có thể thật sự tự vẫn hay không?
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Phạm Ngọc Hoa cầm nghe thấy là mẹ về. Do bà không mang chìa khóa nên mới gọi vào bảo Phạm Ngọc Hoa mở cửa.
Phạm Ngọc Hoa kéo tay Hứa Lập nói.
- Bắt đầu từ hôm nay anh là bạn trai của em, dù là tạm thời cũng là bạn trai. Mau thay giày, lát mẹ em vào đó.
Cô kéo Hứa Lập vào ghế, sau đó mình vội vàng chạy vào phòng vệ sinh xử lý đôi mắt đang trĩu xuống vì khóc của mình.
Hứa Lập đứng ở cửa định đi nhưng lại sợ mình đi Phạm Ngọc Hoa làm chuyện gì ngu ngốc. Hơn nữa lúc này mẹ Phạm Ngọc Hoa ở dưới, mình xuống gặp phải biết giải thích như thế nào. Hứa Lập chỉ có thể thở dài một tiếng rồi ngồi lại xuống ghế.
Chỉ chốc lát Hứa Lập đã nghe có người từ ngoài vào. Hứa Lập cũng hiểu mẹ Phạm Ngọc Hoa lo mình và con gái bà có động tác thân thiết gì nên mới gọi điện báo. Cũng may bà ấy suy nghĩ chu đáo nếu để bà thấy mình và Phạm Ngọc Hoa đứng ở cửa thì sợ mình càng không thể nói rõ ràng.