Điền Lập Nghiệp nghe nói bữa trưa nay do đám người Hứa Lập tự mình xuống bếp nấu, y cười ha hả nói:
- Nghe lão Thiệu nói được đãi ngộ rất cao, đầu bếp đều là hạng nổi tiếng nên tôi mới vội vàng đến đây, ai ngờ hôm nay cũng được đãi ngộ như vậy. Hay, cũng không thể để mọi người làm cho chúng tôi ăn được, lão Thiệu, lát chúng ta cũng thể hiện tài năng chút để bọn họ nếm thử kỹ thuật của chúng ta.
Thiệu Đức Vinh nghe xong lại nhíu mày nói:
- Trưởng ban Điền, tôi đâu biết làm đồ ăn gì chứ. Cùng lắm tôi chỉ biết rang lạc hy vọng mọi người không chê.
Nửa buổi sáng mọi người ở trong bếp, tới trưa mọi người ngồi trên giường vây quanh chiếc bàn nhỏ, trên bàn là tám món ăn không quá thịnh soạn. Điền Lập Nghiệp cười nói:
- Đừng nhìn các món của chúng ta không đắt tiền nhưng bàn thức ăn này ngay cả chủ tịch tỉnh cũng không dễ ăn được đâu.
Câu nói của y làm mọi người cười ha hả, Thiệu Đức Vinh gắp viên lạc mình làm nếm nếm nói.
- Lạc hơi quá lửa, mọi người cố ăn vậy.
Điền Lập Nghiệp vỗ vỗ Thiệu Đức Vinh.
- Không ngờ lão Thiệu có công việc gì cũng làm tốt chỉ có tài nấu nướng là phải tăng cường thêm nữa. Xem ra là kỹ thuật của chị dâu quá tốt mới làm anh thành như vậy.
Hứa Lập lúc này cũng bưng món tủ của mình lên. Điền Lập Nghiệp đưa tay vẫy vẫy bảo Hứa Lập ngồi bên cạnh mình nói.
- Các đồng chí khác đã ăn chưa?
Hứa Lập gật đầu nói.
- Mọi người đang ăn, hai món ăn mặn, mấy món rau luộc xào, nồi cơm to đảm bảo ăn no.
- Như vậy là được, bọn họ đi theo tôi vài ngày thì cũng không thể để bọn họ đói được.
Điền Lập Nghiệp nói chính là lái xe và cảnh vệ đi cùng mình. Bọn họ không có phúc ăn món ăn do đám người Điền Lập Nghiệp, Hứa Lập tự làm nhưng cũng có mấy món như cá, gà do người dân trong thôn tự nuôi, đủ chất dinh dưỡng mùi cũng ngon.
Ở đây đâu thể so với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cho nên không khí khá thoải mái, người uống được cứ uống, không uống được cũng không sao, không ai ép nhau uống cả, cũng không ai liều mình uống. Ăn trưa xong đám người Hứa Lập dẫn Điền Lập Nghiệp và Thiệu Đức Vinh ra đồng khảo sát thực địa. Mọi người ở ngoài đồng tới hơn 3h chiều thì Điền Lập Nghiệp mới hài lòng về nhà Lý Ngọc Giang.
Hứa Lập lại thay mặt mọi người báo cáo vắn tắt công tác điều tra gần 10 ngày qua.
Mọi người vốn tưởng rằng Điền Lập Nghiệp nghe xong báo cáo sẽ lên xe về huyện ngủ. Dù sao điều kiện ở thôn quá kém không thể tiếp đón lãnh đạo được tốt. Nhưng Điền Lập Nghiệp không biết là cao hứng hay tại sao mà nói tối nay muốn ở lại thôn Ngũ Thụ.
Mọi người nghe xong đầu tiên là sửng sốt, nhưng Điền Lập Nghiệp có thể ở lại đây sẽ có lợi chứ chẳng hại gì với mọi người cả. Một phương diện là để Điền Lập Nghiệp biết điều kiện sống khó khăn của người dân nơi đây,phương diện khác cũng là kéo gần quan hệ với lãnh đạo. Hứa Lập vội vàng đi tìm Lý Ngọc Giang cùng Lý Tài nghiên cứu xem tối nay để lãnh đạo ở đâu.
Ngoài Điền Lập Nghiệp và Thiệu Đức Vinh ra lần này còn có hai lái xe, bốn cảnh vệ đi cùng. Những người này đều là thanh niên trai tráng đâu thể nhét đại vào đâu được. Hơn nữa những người này phụ trách bảo vệ an toàn cho Điền Lập Nghiệp, phải để bọn họ ở bên lãnh đạo đề phòng bất trắc.
Nghiên cứu mãi sau đó quyết định để mọi người ở nhà Lý Tài, về phần vợ chồng Lý Tài lại sang nhà hàng xóm ở tạm. Điền Lập Nghiệp cùng Thiệu Đức Vinh, Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường ở phòng phía tây, lái xe và cảnh vệ ở phòng phía đông. Tuy phòng phía đông không đủ cho từng đó người nhưng bốn cảnh vệ cũng cần chia làm hai ca phụ trách cảnh giới, bốn người còn lại cũng miễn cưỡng ở đủ.
Vì việc này lái xe còn cố ý chạy lên huyện mua thêm ít chăn và đồ thiết yếu, mua thêm ít thức ăn chuẩn bị cho bữa tối.
Ăn tối xong mọi người ngồi ở nhà Lý Tài nói chuyện đến hơn 8h30, , Quách Duy Như, Tôn Lệ cùng Tiễn Tiến mới cáo từ. Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường còn cố ý đưa bọn họ về nhà.
Tiễn Tiến vừa vào phòng khách nhà Dương Lập Thanh lại phát hiện vẻ mặt Dương Lập Thanh có chút khẩn trương ngồi trên ghế. Thấy Tiễn Tiến đã về, y thoáng nhảy tới chạy đến trước mặt Tiễn Tiến và hung dữ nói.
- Có phải là anh đã tố cáo tôi với cấp trên không? Bọn họ tới làm gì?
Tiễn Tiến sửng sốt khi Dương Lập Thanh hỏi như vậy, nghe xong y mới chỉ vào Dương Lập Thanh.
- Anh thần kinh à? Có phải làm nhiều chuyện xấu quá nên sợ quỷ kêu không?
- Bọn họ là ai? Đến đây làm gì?
Dương Lập Thanh túm ngón tay Tiễn Tiến hỏi tiếp. Vì có thể lừa Tiễn Tiến, Hứa Lập, Dương Lập Thanh mới có thể ở lại thôn lâu như vậy. Mà những tên tiểu đệ của y đã bị y đuổi đi. Ở trong thôn thoáng cái có nhiều người như vậy cũng có ảnh hưởng không tốt.
Lại nói mười mấy người mỗi ngày cũng phải ăn cơm, mất tiền không nói chỉ riêng nấu cơm cho bọn chúng đã mệt chết. Mà đám tiểu đệ này đều là người đi theo ông chủ của Dương Lập Thanh, bọn chúng chỉ tạm thời nghe lệnh Dương Lập Thanh mà thôi. Mà Dương Lập Thanh lại định lừa tiền đám người Hứa Lập xong sẽ mang tiền bỏ trốn thì sao dám lưu lại chúng ở thôn Ngũ Thụ? Năm người Hứa Lập chỉ có ba nam, hai nữ, mình cùng anh em vợ đủ để tự bảo vệ. Nhưng hôm nay đột nhiên có hai xe tới thôn, trên xe có nhiều người xuống làm Dương Lập Thanh hoảng sợ.
Đối phương giờ có tám người đàn ông, Dương Lập Thanh tự nhận bên mình chỉ có bốn không phải là đối thủ. Hơn nữa y cũng đi theo người dân tới nhà Lý Tài xem tình hình, hắn phát hiện có mấy tên ở thắt lưng phồng lên sợ là mang theo súng, Dương Lập Thanh đương nhiên là phải sợ rồi.
- Đó là lãnh đạo tỉnh tới kiểm tra công việc của chúng tôi. Anh cho rằng một tên côn đồ như anh mà có thể kinh động tới lãnh đạo tỉnh ư? Nực cười, anh quá coi trọng mình rồi đó.
Tiễn Tiến có chút khinh thường nói.
- Lãnh đạo tỉnh? Quan to tới cấp nào? Có thể ..
Dương Lập Thanh không ngờ lại có suy nghĩ này.
Không đợi Dương Lập Thanh nói xong, Tiễn Tiến đã cười lạnh nói:
- Anh tự biết mình ở vị trí nào thì hơn. Hôm nay tới là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, là cán bộ cấp phó tỉnh đó, anh còn muốn lừa gạt người ta ư? Không nói cái khác, người ta có bốn cảnh vệ đi theo đủ để đánh sập nơi này của anh rồi. Hừ, còn muốn rắn nuốt voi, không sợ vỡ bụng mà chết ư. Tôi cảnh cáo anh mấy ngày này thành thật một chút đừng có ý đồ xấu gì nếu không anh xong đời, tôi cũng bị liên lụy.
Mặc dù Tiễn Tiến cũng không nói gì hay nhưng Dương Lập Thanh nghe nói người kia có chức to như vậy cũng không dám có hành vi gì cả. Y cũng yên tâm, lãnh đạo to như vậy thì sao lại chạy xa ngàn dặm tới thôn Ngũ Thụ bắt mình chứ?