Trọng Sinh Vi Quan

Chương 507: Buổi học




- Sáng thứ hai bọn em vào học muộn, 7h40 mới vào học.

Lý Hân nhỏ giọng đáp, nhưng tlo y lại có chút hưng phấn. Y lớn như vậy đã bao giờ được đi xe con chứ, y chỉ thường xuyên thấy bạn học được bố mẹ đưa đi học bằng xe, y rất hâm mộ.

Hứa Lập nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 5h30.

- Vậy em ăn cơm đi, anh hỏi mọi người xem muốn mua gì rồi lát chúng ta cùng lên huyện.

Lý Tài ở bên xoa tay nói.

- Bí thư Hứa, hay là ngài ăn sáng với chúng tôi.

- Không cần, đừng làm Lý Hân đi học muộn. Lát nữa đưa Lý Hân tới trường rồi chúng tôi ăn ngay trên huyện là được, anh không cần để ý.

- Vậy cảm ơn bí thư Hứa.

Lý Tài vui vẻ nói.

Hứa Lập quay lại phòng, Tiễn Tiến cùng Tiếu Thiên Cường cũng nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện nên đều đã dậy. Tiếu Thiên Cường nghe nói Hứa Lập muốn lên huyện, y vội nói:

- Chờ tôi lát, tôi cũng lên huyện mua đồ, Tiễn ca, anh có đi cùng không?

Tiễn Tiến lắc đầu nói:

- Tôi già rồi nên tay chân không chịu nổi việc đi lại thường xuyên, tôi không đi, hai người đi đi. Đúng, các vị mua một chiếc Tv cho tôi, tối không có Tv xem cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

- Được, không có Tv không xem được tin tức làm mọi người như thành người mù, điếc vậy.

Hứa Lập cũng nói. Làm lãnh đạo đảng ủy, chính quyền nếu không thể kịp thời nghe được, không hiểu được quốc gia phát sinh chuyện lớn gì, không thể biết được tinh thần cấp trên thì công việc tựu không thể thuận lợi khai triển. Mặc dù chỉ ở thôn Ngũ Thụ có nửa tháng nhưng ai biết trong nửa tháng này ai biết trung ương, trên tỉnh có tinh thần gì, mình đừng có mà lúc ra khỏi núi lại thành kẻ ngu.

Ra khỏi nhà Lý Tài, Hứa Lập tới nhà Lý Ngọc Giang tìm Quách Duy Như cùng Tôn Lệ hỏi bọn họ muốn mua gì. Tôn Lệ lại mặt đỏ lên không nói gì. Quách Duy Như ở bên đoán được tâm tư của Lý Hân nên nói:

- Bí thư Hứa, lát tôi cùng anh lên huyện một chuyến, để Tôn Lệ nghỉ thêm lúc nữa.

Hứa Lập cũng rõ mọi người không quá quen thuộc, có vài thứ nữ đồng chí muốn mua nhưng không tiện mở miệng, hắn cũng đồng ý.

Hứa Lập ra ngoài khởi động xe hôm trước Đổng Quân để lại. Đây mặc dù chỉ là chiếc Santana bình thường nhưng biển số xe khá đẹp, một đống số 0 phía sau số 1, ít nhất ở địa phận huyện Cát Sơn sẽ không có cảnh sát giao thông dám tới ngăn cản. Đợi một lát Quách Duy Như cũng thu dọn xong và cầm một bọc nhỏ lên xe. Hứa Lập lái xe về nhà Lý Tài đón Tiếu Thiên Cường và Lý Hân, mọi người cùng nhau ngồi xe lên huyện thành.

Trên đường đi Tiếu Thiên Cường và Lý Hân ngồi phía sau, Tiếu Thiên Cường thấy Lý Hân ngồi im không động đậy, đầu cúi nhưng mắt không ngừng nhìn ngang dọc đầy vẻ tò mò với chiếc xe này nhưng không dám lộn xộn. Nhìn vẻ thành thật của Lý Hân, Tiếu Thiên Cường không nhịn được muốn hỏi Lý Hân. Lúc hỏi Lý Hân học thế nào, lúc hỏi Lý Hân có thích bạn gái nào ở trường không, y hỏi thế làm Lý Hân rất xấu hổ, sau đó đầu chỉ có thể vùi đầu vào ngực. Nó chỉ lắc hoặc gật đầu khi Tiếu Thiên Cường nói mà không dám đáp một câu.

Cũng may Quách Duy Như ngồi phía trước kịp thời khuyên can Tiếu Thiên Cường nếu không Lý Hân có lẽ nửa đường xin xuống xe cũng không chừng.

Khi xe đưa Lý Hân tới cổng trường, bảo vệ cổng hình như biết biển số xe này nên không dám ngăn cản, chưa cần hỏi đã mở cửa cho xe vào. Hứa Lập vốn định đưa Lý Hân tới cửa là được nhưng bảo vệ đã nể mặt mà xe không vào thì lại không biết điều. Hứa Lập đưa xe tới tận trước tòa nhà giáo vụ mới dừng xe lại.

Trường học số 2 mà Lý Hân theo học là trường điểm của huyện, tỷ lệ lên lớp hàng năm của trường đạt trên 80%, mặc dù không phải có tỷ lệ cao nhất toàn tỉnh hoặc là toàn khu nhưng khi thi học sinh giỏi thì học sinh của trường cũng có ít nhất vài người đoạt giải. Có thành tích đương nhiên thì có địa vị, hiệu trưởng của trường kiêm chức phó trưởng phòng giáo dục huyện Cát Sơn, quản lý của trường hết sức nghiêm khắc. Xe ở ngoài tiến vào đừng nói là xe Santana bình thường, ngay cả xe Audi cũng cấm đi vào cho nên học sinh và giáo viên thấy xe Santana này tiến vào cũng cảm thấy có chút tò mò.

Hiệu trưởng Cổ Xuân Lai mỗi ngày từ sớm đã tới trường lại rất khó hiểu khi bệnh viện hôm nay sao cho một chiếc xe tiến vào. Nhưng khi y thấy rõ biển số xe lại giật mình, đây không phải xe của phó bí thư huyện ủy Đổng Quân ư? Cổ Xuân Lai mặc dù không biết sao hôm nay bí thư Đổng Quân lại đột nhiên tới trường, không phải là tới kiểm tra công việc chứ? Cổ Xuân Lai vội vàng từ trên lầu chạy xuống. Mới xuống lầu đã thấy xe dừng lại, Cổ Xuân Lai chạy tới chờ nghênh đón Đổng Quân.

Đám người Hứa Lập ngồi trong xe đương nhiên không nhận ra Cổ Xuân Lai, nhưng Lý Hân ngồi phía sau lại hoảng sợ đến không dám ngẩng đầu. Tiếu Thiên Cường hoảng hốt kéo Lý Hân nhỏ giọng nói:

- Em biết người này à?

Lý Hân gật đầu nói:

- Vâng, là hiệu trưởng Cổ trường em.

- Hiệu trưởng Cổ? Vậy trường còn có hiệu trưởng Chân không?

Tiếu Thiên Cường đến lúc này còn không quên trêu Lý Hân.

Lý Hân không dám nói lời nào nhưng Hứa Lập ngồi trước lại nghe được. Xem ra đây là hiệu trưởng của trường thấy xe lại nghĩ Đổng Quân tới kiểm tra công việc vì thế mới chạy vội tới.

Quách Duy Như đương nhiên cũng cũng biết là chuyện gì xảy ra. Mà Cổ Xuân Lai lúc này đã đứng ở bên nhìn vào xe. Nhưng vì cửa sổ xe dán kính màu nên không thấy rõ là ai bên trong, Quách Duy Như lúc này mới mở cửa xe.

Cửa xe được mở ra, Cổ Xuân Lai thấy là một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi, lại nhìn vào xe thì đâu thấy bóng dáng bí thư Đổng Quân chứ? Cổ Xuân Lai ngẩn ra thầm nghĩ xe của bí thư Đổng Quân đâu thể nào cho người ngoài mượn được chứ? Chẳng lẽ những người này trộm xe? Nhưng Cổ Xuân Lai lập tức thấy suy nghĩ này quá nực cười, có tên trộm nào đi trộm rồi chạy xe này vòng vòng chứ, vậy không phải muốn chết sao? Mà trộm rồi còn dám lái đi nếu không phải ngu cũng là điên.

Quách Duy Như xuống xe cười nói:

- Anh là hiệu trưởng Cổ phải không? Tôi là dì của em Lý Hân, tôi tên Quách Duy Như. Hôm nay tôi đưa Lý Hân đến trường không ngờ làm kinh động hiệu trưởng Cổ.

Cổ Xuân Lai nhìn cách ăn mặc và bộ dạng của Quách Duy Như đâu dám chậm trễ. Mặc dù y không biết thương hiệu quần áo gì nhưng nhìn bộ đồ Lý Hân mặc quyết không phải mấy cửa hàng ở huyện có thể bán được. Mà khí chất của Quách Duy Như rất sang trọng, Cổ Xuân Lai thầm nghĩ nếu bà vợ mình ở nhà có khí chất này thì tốt biết mấy, dù bộ đồ mất mấy chục ngàn mới mua được mình cũng đồng ý.

Mặc dù Cổ Xuân Lai có suy nghĩ như vậy nhưng khi Quách Duy Như đưa bàn tay như ngọc tới kết hợp với vẻ mặt lại làm y có cảm giác Quách Duy Như rất kiêu ngạo, cô ả bắt tay mình là đã ban ơn cho mình.