Trọng Sinh Vi Quan

Chương 504: Điều kiện gian khổ




Mặt Đổng Quân lúc này cũng trầm xuống, năm đồng chí Hứa Lập không phải thành viên địa phương, mình cũng sợ tiếp đón có gì không chu đáo nhưng ai ngờ lại xuất hiện vấn đề trên người tên Lý Ngọc Giang này. Chỉ là trước mặt đám người Hứa Lập nên Đổng Quân không tiện nói gì, y chỉ có thể để Tào Kiệt mắng người thay mình.

Lý Ngọc Giang hơn 50 tuổi bị Tào Kiệt mắng mà cứ cúi đầu không dám phản bác, Hứa Lập có chút đồng tình đi lên nói:

- Bí thư Tào, bỏ đi, không có gì mà, bây giờ đồng chí Tôn Lệ là mệt nhất, để đồng chí ấy vào nằm nghỉ một lát. Vấn đề khác lát nói tiếp.

Tào Kiệt hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngọc Giang một cái mới nói.

- Còn không mau dẫn đường. Đúng, bảo vợ anh nấu bát canh nóng.

Lý Ngọc Giang vội vàng gật đầu, y vừa mở cửa vừa chạy vào trước. Không đợi mọi người vào sân đã nghe thấy Lý Ngọc Giang vừa chạy vừa gọi.

- Bà nó đâu, mau nhóm lửa, nấu bát canh nóng.

Tào Kiệt thấy Tôn Lệ chạy như vậy không khỏi há hốc mồm, lát sau y mới có phản ứng quay đầu lại tự giễu với Hứa Lập, Đổng Quân:

- Xin lỗi, người trong xã đã bao giờ thấy lãnh đạo trên huyện, tỉnh mấy đâu, mong các vị thông cảm.

Đám người Hứa Lập lắc đầu đi theo Lý Ngọc Giang vào căn nhà phía tây. Căn nhà này chắc là nhà của vợ chồng con trai Lý Ngọc Giang, ngay cả mấy tờ giấy dán mừng đám cưới trên tường, trên màn vẫn chưa gỡ xuống. Lúc này Lý Ngọc Giang nói:

- Canh xong ngay, mọi người ngồi nghỉ một lát.

Hứa Lập thấy Lý Ngọc Giang có chút ngại ngần, hắn biết đối phương sợ bị bên mình chỉ trích vì chỉ bố trí được căn nhà nhỏ thế này. Lại nói trong nhà chỉ có một chiếc giường sao có thể đủ cho năm người. Nhưng nhìn Lý Ngọc Giang và vợ khá đôn hậu, hai nữ đồng chí có thể ở nhà y. Hứa Lập cũng có thể yên tâm.

- Trưởng thôn Lý, lát để đồng chí Tôn Lệ và Quách Duy Như đến ở nhà anh, ba người chúng tôi mượn căn hộ này ở một thời gian, anh thấy vậy có được không?

Ai ngờ yêu cầu rất đơn giản này lại làm khó Lý Ngọc Giang. Lý Ngọc Giang nhìn Tào Kiệt một cái nhưng lại bị Tào Kiệt trừng mắt nhìn.

- Sao, có gì khó khăn ư?

Hứa Lập hỏi:

- Có gì khó khăn anh cứ nói thẳng, mọi người cùng bàn và nghĩ cách giải quyết.

- Các vị lãnh đạo, ở trong thôn, trong thôn quả thật không tìm được nhà nào ra dáng cả. Nếu không tôi cũng không bố trí các vị lãnh đạo trong căn nhà nhỏ này.

Lý Ngọc Giang nhăn nhó mặt mày nói.

Hứa Lập mới đầu còn tưởng là có chuyện gì khó chứ việc này là việc nhỏ.

- Anh tìm cho chúng tôi một nhà nào đó cũng được, không cần có điều kiện tốt như nhà anh, chỉ cần có lò đốt giữ nhiệt là được mà.

- Nhưng mà ..

Lý Ngọc Giang vẫn thấy khó khăn.

- Thôn tôi rất nghèo, cuộc sống của mọi người hầu hết đều không xung túc. Dù là nhà tôi vì lấy vợ cho con rồi xây căn nhà này cũng là tiền đi vay. Đồ nội thất, đồ điện trong nhà là do con dâu tôi chuyển từ nhà nó về. Các gia đình khác thậm chí ngay cả chiếc đệm cũng không có, toàn trải miếng nhựa đối phó thôi, các vị lãnh đạo sợ là không thể ở được.

Hứa Lập nghe xong cũng nhướng mày nhưng hắn vẫn an ủi Lý Ngọc Giang.

- Không sao đâu, lần này chúng tôi tới thôn các vị là để điều tra, hơn nữa đề tài điều tra của chúng tôi là làm như thế nào để giải quyết vấn đề nghèo khó và làm thôn các vị giàu lên. Vì thế điều kiện ở hơi kém một chút cũng không sao, đồ dùng sinh hoạt chúng tôi sẽ mua. Anh chỉ cần tìm một hộ dân lương thiện là được, chúng tôi sẽ không để bọn họ chịu thiệt đâu.

Không đợi Lý Ngọc Giang nói chuyện, Đổng Quân ở bên đã xen vào nói.

- Lão Lý, chúng tôi vừa nãy lái xe vào thôn thì thấy ở phía đông thôn hình như có một căn nhà hai tầng chắc điều kiện cũng được, đó là nhà ai? Nhà đó chẳng lẽ không được ư?

- Bí thư nói là nhà Dương Lập Thanh?

Lý Ngọc Giang nghe Đổng Quân nhắc tới Dương Lập Thanh càng nhăn mày dữ hơn. Y suy nghĩ một lúc mới nói:

- Điều kiện nhà lão Dương thật ra tốt nhưng y đi suốt ngày không thấy tăm tích. Cả nhà chỉ có một mình vợ y, vợ y lại là phụ nữ nên chúng tôi khó nói chuyện.

Nhìn vẻ mặt Lý Ngọc Giang, Hứa Lập có thể đoán ra đôi chút. Ở thôn nghèo như thế này mà có một người có tiền xây được nhà hai tầng đây vốn là việc tốt có thể thúc đẩy toàn thôn phấn đấu theo. Chẳng qua Dương Lập Thanh kia chỉ sợ thuộc về loại người làm giàu bất chính, nếu không cả thôn cũng không chỉ có mình y có tiền, Lý Ngọc Giang cũng không cần nhíu mày khi nhắc đến đối phương.

- Bí thư Đổng, cũng đừng làm phiền người ta. Lại nói nhà y chỉ có một người phụ nữ, ba người đàn ông chúng tôi tới đó cũng đâu tiện. Nếu truyền ra lời đồn này kia thì chúng tôi cũng khó xử. Để trưởng thôn Lý tìm nhà khác là được mà, còn nếu thiếu chăn màn thì sáng mai chúng tôi lên huyện mua là được.

Hứa Lập cười nói.

Tào Kiệt ở bên lại xen vào.

- Dương Lập Thanh kia tôi biết, nhà của bọn họ chẳng những có nước sạch hơn nữa còn có bình năng lượng mặt trời điều kiện sợ là tốt hơn trên huyện, hay là tôi tìm nhà bọn họ hỏi xem.

- Cảm ơn bí thư Tào, tôi thấy không cần làm phiền như vậy, chúng tôi tìm một hộ nhân dân bình thường ở với họ là được mà.

Tiếu Thiên Cường cũng nói:

- Đúng thế, chúng tôi lần này tới điều tra, nghiên cứu chứ đâu phải đi nghỉ mát. Nếu ở chỗ tốt như vậy thì còn gì là điều tra?

Tiễn tiến mặc dù không nói chuyện nhưng cũng gật đầu. Đối với y mà nói bây giờ quan trọng nhất là có cái gối, cái giường ấm để y nằm giãn gân cốt một chút là được, năm đó có gì y chưa từng trải qua.

Tào Kiệt còn định khuyên đám người Hứa Lập nữa, mấy người này không dễ gì tới xã mình nếu chiêu đãi không tốt thì về tình về lý đều không được. Nhưng Đổng Quân lại đột nhiên nói:

- Nếu bí thư Hứa muốn tìm hiểu điều kiện khó khăn của nhà các hộ nông dân thì phiền lão Lý tìm một hộ đáng tin cho bí thư Hứa. Chúng tôi sẽ để một chiếc xe lại đây nếu mọi người thiếu gì có thể quay lên huyện mua.

Hứa Lập gật đầu hài lòng với lời của Đổng Quân. Đối phương đồng ý với mình còn để lại chiếc xe, bên mình cũng tiện hơn.

- Vậy cảm ơn bí thư Đổng, về phần lái xe cũng không cần, tôi và trưởng phòng Tiếu đều lái xe được, chúng tôi tự lái là ổn.

Mọi người nói chuyện, vợ Lý Ngọc Giang bưng bát canh nóng lên, Quách Duy Như dìu Tôn Lệ uống xong bát canh cô mới cảm thấy dễ chịu một ít. Nhưng người vẫn không có chút sức lực, mọi người nói chuyện cô cũng nghe thấy nhưng không có sức nói chuyện. Hơn nữa cô cũng chẳng có biện pháp nào hay cả, mình đâu thể giao căn phòng này để ba người kia ở rồi mình tìm chỗ khác mà. Vừa nãy nghe Lý Ngọc Giang nói làm cô thấy sợ, trong thôn còn không mua nổi đệm, điều này Tôn Lệ quả thật không thể tưởng tượng nổi.