Trọng Sinh Vi Quan

Chương 501: Đường khó đi




Sau nghi lễ hoan nghênh ngắn gọn được tổ chức, mọi người ngồi đợi ăn trưa. Lúc này mọi người được tăng thêm kiến thức về vị trí của lãnh đạo trong mắt lãnh đạo. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Tần Gia Bình lại cố ý gọi Hứa Lập tới ngồi cạnh mình. Mặc dù theo thân phận thì về cấp bậc mà nói ở bàn dành cho lãnh đạo ngoài trưởng ban Tần Gia Bình, phó trưởng ban Triệu Kiến Quần ra thì lãnh đạo còn lại đều là lãnh đạo cấp huyện, Hứa Lập quả thật có tư cách ngồi bên cạnh Tần Gia Bình. Nhưng tư cách là tư cách, có thể để Tần Gia Bình tự mình gọi Hứa Lập lại có ý nghĩa khác hẳn. Bàn bên do phó trưởng ban Điền Lập Nghiệp, tổ trưởng Thiệu Đức Vinh làm chủ, 10 nhân viên tổ ngồi cùng.

Bởi vì có các lãnh đạo như Tần Gia Bình, Điền Lập Nghiệp khiến mọi người khá khắc chế, bọn họ chỉ hơi nếm chút rượu vì sợ lãnh đạo có ấn tượng không tốt về mình. Mà Hứa Lập mặc dù ngồi cạnh Tần Gia Bình nhưng biểu hiện lại rất hào phòng, không quá nịnh bợ. Cho dù là Triệu Kiến Quần vì việc của Vương Định Bang mà bất mãn với Hứa Lập, y cũng không thể không bội phục Hứa Lập, Hứa Lập này quả thực có phong độ của đại tướng, một người như Vương Định Bang đúng là không thể so sánh được với Hứa Lập.

Sau bữa ăn không khí khá nên, chẳng qua Hứa Lập không phải không đạt được gì. Bữa ăn này có thu hoạch nhất là hắn coi như là làm bạn được với vị trưởng phòng dự toán – Sở tài chính – Tiếu Thiên Cường. Mặc dù hiện mới chỉ là sơ giao nhưng hai bên có ấn tượng đầu tiên cũng không sai, nói chuyện với nhau cũng hết sức hợp nhau, tin tưởng sau nửa tháng nghiên cứu thì tình cảm sẽ được củng cố thêm nữa, có thể chính thức trở thành bằng hữu cũng nói không chừng.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi sáng sớm hôm sau 19 thành viên thêm tổ trưởng Thiệu Đức Vinh lên một chiếc xe 24 chỗ chạy thẳng tới huyện Cát Sơn – huyện nghèo có tiếng trong toàn tỉnh.

Huyện Cát Sơn nằm ở vùng núi xa xôi của tỉnh Cát Lâm, sau năm tiếng lặn lội đường xa vừa tiến vào địa phận huyện Cát Sơn thì về cơ bản đều là đường núi, đường chỉ vừa hai xe đi ngược chiều nhau, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài nhìn xuống là thấy vách núi sâu hun hút vài chục mét nhìn không thấy đáy, có khi một ngọn núi phải đi bảy tám vòng mới xuống là chuyện thường, mọi người không khỏi lo lắng về đường đi. Phải biết ngồi trên xe toàn là quan chức cấp huyện trở lên, chỉ riêng bí thư huyện ủy đã có 10 người, nếu xảy ra chuyện thì đúng là làm quan trường tỉnh Cát Lâm chấn động.

Mấy người vừa nãy còn mơ hồ buồn ngủ cũng bị đoạn đường khó đi này làm bừng tỉnh, không ít người bám chặt ghế sợ xe xảy ra chuyện gì thì mình cũng có thể tự cứu.

Thiệu Đức Vinh cũng nhìn ra mọi người khẩn trương, y an ủi mọi người nói:

- Mọi người yên tâm đi, bác tài của chúng ta là người Cát Sơn, đã đi đường này hơn 20 năm, mọi người không nên lo lắng!

Tiếu Thiên Cường ngồi cạnh Hứa Lập cũng lớn tiếng nói:

- Bác tài, còn xa lắm không? Đường này có phải toàn đường núi không?

- Còn đi mất tiếng nữa, đây chưa phải là nơi nguy hiểm, Cát Sơn chúng tôi có một đoạn được gọi là zx, đó là 18 vòng cua, lát nữa đến tôi sẽ gọi, mọi người nhìn là biết.

- Bác tài đi chậm một chút, mấy người trẻ như chúng tôi thì không sao nhưng anh cũng nên để ý mấy lão đồng chí, nếu không cẩn thận bọn họ tìm lãnh đạo huyện anh và nói vài câu đó.

Tiếu Thiên Cường trêu nghẹo.

Lái xe đương nhiên cũng biết trên xe toàn là người có thân phận.

- Đương nhiên rồi, mọi người yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.

Tốc độ xe được giảm đi đôi chút, với tốc độ này sợ là xe tới Cát Sơn phải mất hơn nửa tiếng nữa. Tuy vậy mọi người không ai phản đối vì mạng nhỏ quan trọng hơn, có thể bò tới vị trí hôm nay là dễ dàng sao? Đừng vì sốt ruột nhất thời mà đánh mất tiền đồ tốt đẹp.

Hứa Lập mặc dù không có mở miệng chẳng qua lại mỉm cười vì lời nói của Tiếu Thiên Cường. Sau buổi rượu hôm qua, sáng nay lên xe là Tiếu Thiên Cường ngồi cạnh Hứa Lập, hơn năm tiếng trên đường hai người nói chuyện rất hợp cạ, Hứa Lập coi như hiểu rõ về Tiếu Thiên Cường. Tiếu Thiên Cường năm nay mới có 32 tuổi, y làm trưởng phòng dự toán – Sở tài chính được ba năm, sau hoạt động nghiên cứu lần này sợ rằng không bao lâu nữa sẽ được điều đi nơi khác. Dù sao y là cháu của giám đốc Sở công an thì phát triển có thể chậm được sao?

Tiếu Thiên Cường nói xong với lái xe, y quay đầu lại nói với Hứa Lập:

- Lão đệ, nhìn cậu không hề khẩn trương, cậu đã từng đến Cát Sơn ư?

Hứa Lập lắc đầu. Mặc dù cùng tỉnh nhưng Hứa Lập chưa bao giờ tới huyện nghèo hàng đầu của tỉnh là Cát Sơn cả. Chẳng qua đối với đoạn đường như thế này thì Hứa Lập không coi vào đâu, những nơi nguy hiểm gấp chục lần hắn còn tự mình lái xe đi. Dù là xe có rơi xuống vực thì Hứa Lập cũng tự tin mình còn sống, vậy hắn có gì phải lo lắng chứ?

- Tiếu ca cứ yên tâm, bác tài đi ổn như vậy thì có gì phải lo.

Tiếu Thiên Cường lắc đầu nói:

- Chỉ là bác tài đi ổn có ích gì chứ? Nếu gặp phải thằng nào đó say rượu đâm vào chúng ta thì có biện pháp gì. Lại nói bây giờ còn chưa tới đoạn nguy hiểm nhất, cậu nói lát tới thập bát bàn còn sẽ như thế nào nữa.

Hứa Lập lại cười nói:

- Tiếu ca, cái này anh không biết rồi, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn. Không tin anh hỏi bác tài xem, thập bát bàn một năm gặp mấy lần tai nạn giao thông? Sợ là đoạn đường bằng phẳng sau khi qua thập bát bàn mới là nơi gặp tai nạn nhiều nhất.

Không đợi Tiếu Thiên Cường đi hỏi, bác tài nghe thấy Hứa Lập đã nói:

- Cậu này nói không sai, thập bát bàn hàng năm có không quá năm vụ tai nạn giao thông, từ năm trước đến năm nay còn không có hai vụ mà khi đó còn là lúc tuyết rơi. Nhưng đoạn đường bằng phẳng bốn làn xe hàng năm ít nhất có mười mấy vụ tai nạn giao thông, cậu nói có lạ không?

- Có gì lạ chứ, đi qua thập bát bàn thì không ai dám coi thường nhưng qua rồi tâm lý sẽ buông lỏng đương nhiên dễ xảy ra tai nạn giao thông.

Tiếu Thiên Cường trả lời lái xe.

- Đúng rồi.

Bác tài vỗ đùi nói.

Xe rất nhanh chạy tới thập bát bàn, do đường nguy hiểm nên bác tài đi rất cẩn thận, không dám có sơ sót. Mà mọi người trên xe nhìn qua cửa sổ thấy núi cao vút trong mây, khe sâu hun hút không ai không sợ.

Xe ổn định chạy qua thập bát bàn tiếp theo là tới vùng đất bằng phẳng nhưng lái xe do vừa nói chuyện với Tiếu Thiên Cường và Hứa Lập nên không dám chạy nhanh. Y cẩn thận nhìn về trước, tới khi xe vào nội thành thì y mới thở phào nhẹ nhõm.