Cả nhà Hứa Lập ngồi trước bàn cơm nhưng không ai muốn ăn, Đổng Hâm nghe Hứa Lập nói không có quan hệ với con gái trưởng ban Phạm làm y vốn có chút tâm tư cũng đã sớm từ bỏ, bữa cơm tan rã không vui. Hứa Lập đưa cha mẹ về nhà cũng không nghĩ ra biện pháp, cuối cùng Hứa Lập quyết định tìm Phạm Ngọc Hoa xem cô có biết lời đồn này hay không, xem thái độ cô ra sao rồi sẽ quyết định sau.
Phạm Ngọc Hoa ở nhà nhận được điện thoại của Hứa Lập, nghe thấy Hứa Lập nói mời cô đi uống cà phê nên rất vui. Xem ra Hứa Lập rốt cục cũng biết điều mời mình, Phạm Ngọc Hoa cố ý mặc thật đẹp, đi ra khỏi nhà cô bị mẹ trêu:
- Cô nương muốn đi làm gì vậy? Có hẹn hay sao mà mặc đẹp thế, cẩn thận không người ta chết mê chết mệt đấy.
Phạm Ngọc Hoa làm nũng:
- Mẹ này.
Nói xong cô chạy nhanh như gió ra bên ngoài
Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa, hắn cười khổ một tiếng. Không nghĩ cậu nói đúng, đều nói phụ nữ luôn trang điểm cho người mình thích xem. Chính là nhìn bộ dáng Phạm Ngọc Hoa lúc này là biết cô đã tỉ mỉ chọn quần áo, mặt trang điểm nhẹ, son môi hồng nhạt, đôi mắt đen càng thêm xinh đẹp. Nếu Phạm Ngọc Hoa không có ý với mình thì sợ rằng sẽ không làm thế, khi mình hẹn cô càng không vội lập tức nhận lời ngay.
- Ở đây, ngồi xuống đi, bạn uống gì nào?
- Ở đây đương nhiên là uống cà phê, cho tôi nhiều đường một chút.Tôi sợ đắng lắm.
Phạm Ngọc Hoa như một con chim yến khéo léo, lanh lợi, khi người phục vụ mang cà phê tới Hứa Lập cố ý thêm hai thìa đường vào rồi đưa cho Phạm Ngọc Hoa.
- Hứa Lập, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Phạm Ngọc Hoa uống một ngụm nhỏ cà phê thì phát hiện cà phê hôm nay rất ngon không có một chút đắng nào, còn có một vị thơm mát đọng lại trong miệng.
Nghe Phạm Ngọc Hoa hỏi, Hứa Lập ngược lại không biết lên nói như thế nào, cười khổ nói:
- Không có gì.
Phạm Ngọc Hoa thấy vẻ mặt Hứa Lập như vậy thì biết là có việc, hai người chỉ là bạn học bình thường mà thôi nếu không có việc gì thì Hứa Lập quyết không tìm đến mình:
- Có việc gì cậu cứ nói, chúng ta là bạn học đừng khách khí.
- Cha cậu là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy – trưởng ban Phạm Kiệt phải không?
- Ừ, cái này không phải là bí mật gì, cậu không phải giờ mới biết đó chứ?
Phạm Ngọc Hoa gật đầu nói.
- Khó trách cậu nói cha cậu đã gặp tôi. Khi thi vấn đáp người chủ khảo chính là cha cậu, tôi được điểm cao như vậy hẳn là do có ba cậu giúp.
Hứa Lập cười khổ, mình còn muốn vẽ ra một giới tuyến rõ ràng với người ta nhưng thực tế người ta đã giúp mình bao nhiêu điều tốt.
Phạm Ngọc Hoa hé miệng cười nói:
- Việc này không có gì, chúng ta là bạn học, giúp bạn cũng là điều nên làm. Mà cậu có bản lĩnh thật nếu không tại sao tôi là con gái ông mà cũng không được cao như vậy?
Phạm Ngọc Hoa khi vấn đáp cha cô Phạm Kiệt chỉ cho cô 70 điểm, những người khác không biết quan hệ giữa hai người lại cho cô 90 điểm, như vậy thoáng cái trở thành bố cho con điểm thấp nhất. Về sau có vài lần Phạm Ngọc Hoa lấy chuyện này ra nói bố, cuối cùng cô còn đòi được ông bố mua cho chiếc điện thoại di động mới.
Hứa Lập lắc đầu thở dài:
- Cha cậu sau khi đến huyện Giang Ninh kiểm tra lại cố ý nhắc tới tôi, nếu không thì tôi cũng không làm được trợ lý chủ tịch xã, cái này cũng là do cậu giúp ư?
- Không có, thật không phải tôi nói.
Phạm Ngọc Hoa vội vàng giải thích:
- Sau lần thi vấn đáp đó cha tôi thường nhắc tới cậu, nói cậu có trình độ, nếu cứ làm ở xã Nhị Đạo nghèo kia thì thật là uổng phí tài năng cho nên cha mới giúp cậu.
Tuy nói như thế nhưng Hứa Lập hiểu nếu không có Phạm Ngọc Hoa nói giúp mình thì một vị trưởng ban tổ chức cán bộ thị xã sao có thể nhớ tới một công chức bình thường như mình?
- Dù nói thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu và cha cậu giúp thì tôi không có ngày hôm nay.
- Cám ơn cái gì, cùng học với nhau mấy năm, mình giúp việc nhỏ thế này không được ư? Cậu nói cảm ơn là tôi giận đó.
Phạm Ngọc Hoa chu miệng nói.
- Được, tôi không nói nữa. Hôm nay cha cậu có nhà không? Ông giúp tôi một việc lớn như vậy thì tôi cũng phải tới cảm ơn chứ.
- Cậu còn nói….
- Ôi, cậu xem tôi tự vả miệng này.
Hứa Lập vỗ nhẹ vào miệng rồi nói:
- Tôi nói là mình muốn đi gặp bác trai, vậy có được không?
Phạm Ngọc Hoa nghe xong những lời này mặt đỏ lên, nghe như con rể đi gặp cha vợ vậy:
- Cha tôi, cha tôi sáng nay đi thị sát. Không như vậy đi, cậu đến nhà tôi ngồi chờ một lát, chắc ba tôi về sớm thôi.
Phạm Ngọc Hoa biết cha mình có về tới nhà cũng phải bốn giờ mà bây giờ mới chưa tới hai giờ, nếu muốn gặp ông thì phải chờ.
Hứa Lập nhìn vẻ mặt Phạm Ngọc Hoa biết mình vừa nhỡ lời, nhưng mình đã mở miệng nói, cô ấy là con gái đã mời mình đến nhà làm khách, mình còn có thể nói gì nữa? Thôi đành kiên trì đến cùng vậy.
Hứa Lập muốn đi mua một chút quà, dù sao cũng là lần đầu tiên tới nhà. Lại nói Phạm Kiệt cũng giúp mình rất hiều, mình đến cũng là để cảm ơn ông. Nhưng Phạm Ngọc Hoa nói cái gì cũng không cho mua, cuối cùng chỉ cho Hứa Lập mua chút hoa quả hết mười mấy đồng mà thôi. Hứa Lập thấy mình có chút keo kiệt nhưng Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập nghe theo mình lại rất là vui vẻ.
Hai người về nhà họ Phạm thì mẹ Phạm Ngọc Hoa – Tôn Minh Tuệ mở cửa, mới đầu bà ngạc nhiên nhưng vẫn nhiệt tình nói với Hứa Lập:
- Cháu là Hứa Lập, nghe Tiểu Hoa nhà cô nhắc nhiều tới cháu, ngay cả lão Phạm cũng khen cháu, mời cháu vào. Tiểu nha đầu, có khách tới mà không báo cho mẹ một tiếng.
- Cô, cháu chào cô.
Hứa Lập đưa giỏ hoa quả cho bà rồi nghĩ trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy bình thường có khách rất nhiều, chẳng qua người có thể vào nhà gặp Phạm Kiệt sợ rằng cũng không ai mang đến mỗi một giỏ hoa quả như Hứa Lập.
- Sao khách khí như vậy, lần sau đến không phải mang gì hết, nếu không cô giận đó.
Tôn Minh Tuệ là phó chánh văn phòng văn phòng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở huyện Giang Ninh, kiến thức rộng đương nhiên không phải là loại phụ nữ trong gia đình bình thường có thể so sánh. Thái độ của bà không vì Hứa Lập có lễ nhỏ mà thay đổi, bà vẫn nhiệt tình như vậy. Hơn nữa bà cũng nghe Phạm Ngọc Hoa nói về điều kiện nhà Hứa Lập nên nghĩ nhà Hứa Lập cũng như bao nhà bình thường khác,Tôn Minh Tuệ cũng không có yêu cầu nhiều. Càng quan trọng hơn là trong lòng bà đã coi Hứa Lập như con rể.: Mẹ vợ xem còn rể, càng xem càng thú vị. Dù Hứa Lập đến tay không bà cũng không có gì bất mãn.