Trọng Sinh Vi Quan

Chương 495: Trả viện phí




Trương Tường cùng Hứa Lập hai người đang chuyện đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra. Tiến vào là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi mặc âu phục màu lam, đeo cà vạt đỏ, chân đi đôi giày da sáng bóng. Chỉ là bộ dạng y lúc này đã không đạo mạo như bình thường, mặt đầy mồ hôi, tóc ướt đi vì mồ hôi. Hứa Lập không nhận ra người này, hắn quay sang nhìn Trương Tường.

Trương Tường nhìn thấy người này không khỏi khẽ nhíu mày. Không đợi Trương Tường mở miệng, người đàn ông kia đã mỉm cười đi tới Hứa Lập, y bắt chặt tay Hứa Lập nói:

- Bí thư Hứa, chào ngài, tôi là Khương Hữu Bằng – phó chủ tịch huyện Huệ An.

Nghe đối phương giới thiệu, Hứa Lập biết ngay mục đích tới đây của đối phương. Cháu ngoại y ở ngoài lấy danh nghĩa của y đi lừa gạt, đánh người ai ngờ hôm nay chọc vào mình.

Tuy Hứa Lập mới được bổ nhiệm làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang nhưng tên tuổi của hắn đã truyền khắp Tùng Giang từ lâu, thậm chí cũng truyền khắp cả tỉnh Cát Lâm rồi. Cho dù chưa gặp Hứa Lập nhưng tên này không quá nhiều người xa lạ. Vì thế khi Khương Hữu Bằng nghe nói Triệu Quân chọc giận Hứa Lập, y đổ mồ hôi như mưa. Y lập tức chạy tới đây muốn tới xin lỗi Hứa Lập, xem có thể được đối phương tha thứ không. Về phần Triệu Quân thì Khương Hữu Bằng biết không thể do mình quyết định nữa rồi.

- Chủ tịch huyện Khương?

Hứa Lập nghiêm mặt nói, vẻ bất mãn trong đó ai cũng có thể thấy rõ.

Khương Hữu Bằng vừa nghe Hứa Lập nói thế cả người nhũn ra, nụ cười trên mặt đã thành cười khổ.

- Bí thư Hứa, là tôi không đúng, là tôi không biết dạy cháu mình. Ngài yên tâm, sau khi về tôi nhất định giáo dục nó thật tốt. Xin ngài niệm tình nó sai phạm lần đầu mà tha cho nó.

Mặc dù Khương Hữu Bằng đã không muốn bảo vệ Triệu Quân nữa nhưng chuyện do Triệu Quân gây ra, muốn giải quyết chuyện này cũng phải do chính Triệu Quân phụ trách. Lúc này mình không thể nào nói Hứa Lập muốn xử lý Triệu Quân như thế nào cũng được, chỉ cần đừng làm mình liên lụy là đủ. Lời này Khương Hữu Bằng đương nhiên nói không nổi cho nên chỉ có thể cầu Hứa Lập tha thứ Triệu Quân, cũng chính là tha thứ cho mình.

- Phạm lần đầu? Sợ là không phải.

Khương Hữu Bằng đâu biết y nói thế lại chạm vào vết thương của Hứa Lập.

- Tôi lần này tới Huệ An là muốn tìm Triệu Quân nói chuyện. Y đi xe gây tai nạn cho bố bạn tôi vậy mà cấu kết một vài nhân viên ở đội cảnh sát giao thông làm giả chứng cứ rồi định bắt bạn tôi bồi thường. Ai ngờ còn chưa kịp tìm tới nói chuyện thì Triệu Quân đã chòng nghẹo phụ nữ, lái xe của tôi ngăn cản thì y thẹn quá hóa giận tìm cảnh sát tới định dùng hình bức cung, đây là phạm lỗi lần đầu như anh nói ư?

Khương Hữu Bằng càng nghe càng lo lắng. Mặc dù sớm biết cháu mình không ra gì nhưng mình là phó chủ tịch huyện thì ở địa bàn Huệ An này chỉ cần Triệu Quân không chọc thủng trời mà mình cũng xử lý giúp được. Nhưng ai ngờ Triệu Quân lần này lại chọc vào phó bí thư thị ủy Tùng Giang, mình sao có thể cứu được nó.

- Bí thư Hứa, tôi, tôi thật sự không biết. Đều do tôi bình thường quá bận công việc không dạy con cháu được tốt nên mới khiến nó gây ra nhiều chuyện sai lầm như vậy. bí thư Hứa, lần này nó đã phạm tội thì cần giam cứ giam, cần tù cứ tù. Ngài yên tâm, dù nó bị xử tù thì chuyện của nó gây ra tôi cũng yêu cầu nó chịu trách nhiệm. Người bị tai nạn kia tôi nhất định bắt Triệu Quân bồi thường.

Hứa Lập cũng biết hai chuyện này sợ khó bắt Triệu Quân vào tù được, đặc biệt là còn có Khương Hữu Bằng nên nhiều lắm chỉ có thể tạm giam Triệu Quân nửa tháng, một tháng, phạt tiền là xong. Cả chuyện cũng không có chút quan hệ gì với Khương Hữu Bằng, căn bản không thể ảnh hưởng đến chức vụ của Khương Hữu Bằng. Mặc dù Hứa Lập cũng biết có thằng cháu như Triệu Quân thì Khương Hữu Bằng cũng không sạch sẽ gì, chỉ là do mình có căn cơ ở Tùng Giang chưa được vững, nhiều lắm mình chỉ có uy tín tại Vọng Giang mà thôi. Về phần ảnh hưởng của mình ở Huệ An, với thực lực của mình bây giờ căn bản không thể làm gì Khương Hữu Bằng.

- Được rồi, tôi đợi tin tức của các vị. Chẳng qua tôi hy vọng các vị làm việc theo quy định chứ không nên vì tôi mà làm trái.

Hứa Lập mặc dù nói nhẹ nhàng nhưng càng làm Khương Hữu Bằng giật mình. Người không lỗ mãng dù còn trẻ như vậy đúng là không thể đắc tội.

Trương Tường từ trên thị xã Tùng Giang điều xuống Huệ An làm bí thư huyện ủy, vài năm qua y quan hệ với lãnh đạo địa phương không quá tốt, bình thường y cũng không thích đám người Khương Hữu Bằng. Chẳng qua Trương Tường cũng là bí thư huyện ủy Huệ An, nếu Khương Hữu Bằng xảy ra chuyện thì mình cũng mất mặt. Trương Tường đành tỏ thái độ.

- Bí thư Hứa yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý tốt việc này.

Hứa Lập gật đầu, mặc dù mình không nói rõ ai bị Triệu Quân đâm xe nhưng hắn biết với năng lực của Trương Tường, Khương Hữu Bằng ở Huệ An này sợ là không tới nửa giờ sẽ tra ra. Tới địa vị hôm nay của mình thì có một số việc không cần nói rõ, một việc nhỏ có thể khiến mình tới Huệ An là đủ để nhắc nhở Trương Tường, Khương Hữu Bằng rồi.

Trưa Hứa Lập ăn cơm với Trương Tường. Thôi Lâm cùng Địch Băng cũng đi theo ngồi cùng ăn với Trương Tường và một số đồng chí lãnh đạo chủ yếu của Huệ An.

Sau khi ăn xong Hứa Lập một mình lên xe về Vọng Giang, về phần Thôi Lâm thì bị Hứa Lập ép ở lại Huệ An giúp Địch Băng thu dọn hàng quán.

Chiều cùng ngày Hứa Lập về tới Vọng Giang liền nhận được điện của Lữ Tĩnh. Lữ Tĩnh đầu kia cao hứng nói chuyện như con chim chích. Cô hưng phấn nói với Hứa Lập là bố cô theo bác sĩ nói chỉ một tuần nữa là được xuất viện về nhà. Càng quan trọng hơn là người nhà tên Triệu Quân kia đã chủ động lên bệnh viện thăm bọn họ. Mà người tới lại là ông cậu của Triệu Quân – phó chủ tịch huyện Khương Hữu Bằng. Lúc gần đi Khương Hữu Bằng còn để lại một chiếc thẻ ngân hàng với số tiền 200 ngàn nói là tiền viện phí, chữa trị trả cho bố cô.

Hứa Lập ở đầu này mỉm cười, Khương Hữu Bằng coi như biết điều. Chẳng qua 200 ngàn này chắc là do Khương Hữu Bằng tự mình bỏ ra chứ một tên lưu manh như Triệu Quân đâu thể gom 200 ngàn nhanh như vậy.

- Được rồi, nếu tiền viện phí của bác được Triệu Quân bồi thường thì mọi người cũng không cần ra viện ngay làm gì, tốt nhất chờ bác hồi phục thêm nữa hãy về, coi như đề phòng bất trắc.

- Vâng.

Lữ Tĩnh nhẹ nhàng nói:

- Chẳng qua có chuyện lạ lắm, Khương Hữu Bằng kia tới bệnh viện còn nhờ em chào hỏi bí thư gì gì đó.