Ngay lúc Thôi Lâm đang xử lý Triệu Quân thì một người từ trong bếp chạy ra, vừa chạy vừa gọi:
- Tôi báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới ngay. Chúng ta liều mạng với bọn họ.
Bóng người kia vừa lao ra nhưng vì lao nhanh quá nên chân dẫm phải chiếc gậy một tên côn đồ nào đó vừa nãy đánh rơi. Bóng người hét lên lảo đảo ngã về phía Thôi Lâm.
Thôi Lâm nhanh tay lẹ mắt thấy rõ lao tới đúng là cô chủ quán, hắn vội vàng thả Triệu Quân ra mà đưa tay đỡ lấy cô chủ quán. Khi cô chủ quán tỉnh táo lại cũng phát hiện mình đã nửa nằm trong lòng Thôi Lâm. Hai tay cô chủ quán lúc này đã có thêm hai con dao.
Nhìn bộ dạng của cô chủ quán như vậy, Hứa Lập và Thôi Lâm không khỏi giật mình. Thôi Lâm cười khổ một tiếng nhìn cô chủ quán nói:
- Cô làm gì vậy?
- Anh, anh không có việc gì ư? Anh yên tâm, tôi báo cảnh sát nói trong quán có án mạng nên bọn họ sẽ tới ngay.
- Cô đó.
Thôi Lâm lắc đầu, mặc dù bề ngoài biểu hiện khác nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, cảm giác thất vọng đã chuyển thành vui mừng. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi hắn như người từ thiên đường đi tới địa ngục rồi đi trở lại. Mặc dù Thôi Lâm có chút không nỡ buông tay nhưng bên kia còn có Hứa Lập, còn có đám người Triệu Quân, Thôi Lâm vẫn phải đỡ cô chủ quán lên.
Cô chủ quán đứng vững, lấy lại bình tĩnh nhìn đám người Triệu Quân mới phát hiện người bị hại không phải tên Thôi Lâm kia mà lại là đám côn đồ.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì, bọn họ nhận ra sai lầm của mình nên không cần nữ đại hiệp cầm dao giúp đỡ.
Thôi Lâm cười nói.
- Tôi ..
Cô chủ quán cúi đầu nhìn hai con dao trong tay, mặt cô đỏ bừng lên.
- Tôi, tôi ra sau…
Cô chủ quán vừa nãy như cọp cái giờ lại ngoan hiền, ô ả vội vàng chạy vào bếp.
Thôi Lâm nhìn cô chủ quán, chẳng lẽ mùa xuân của mình đã tới ư?
Cũng không chờ Thôi Lâm phục hồi tinh thần đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vang tới. Triệu Quân vừa sợ hãi đến vãi đái ra quần bây giờ lại thoáng cái có sức lực. Hắn nhảy dựng lên từ đất và hô.
- Cảnh sát tới, tao xem mày còn kiêu ngạo nữa không?
- Mày mừng hụt rồi, bọn họ tới bắt mày đó.
Thôi Lâm rất căm tức nhìn Triệu Quân, mình đang nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này mà lại bị Triệu Quân cắt đứt.
- Bắt tao? Mày nghĩ ả chủ quán kia báo cảnh sát là tới bắt tao ư? Tao mới là người bị hại. Hơn nữa cảnh sát là bạn tao, hai người bọn mày và con điếm kia chết chắc rồi.
Triệu Quân kiêu căng như vậy làm Thôi Lâm rất tức giận, như thế hậu quả kiểu gì cũng nghiêm trọng. Thôi Lâm vung chân đá vào chân Triệu Quân, Triệu Quân chỉ nghe thấy tiếng xương gãy.
- A.
Triệu Quân gào thảm thiết, vừa lúc mấy tên cảnh sát đẩy cửa tiến vào nhe được tiếng kêu của Triệu Quân, bọn chúng hoảng sợ vội vàng ra vẻ đề phòng, ứng phó tình huống có thể xảy ra.
Chờ thấy rõ tình hình trong phòng, tên cảnh sát cầm đầu chỉ vào Triệu Quân đang ôm chân gào khóc.
- Là anh báo cảnh sát?
Không đợi Triệu Quân mở miệng, cô chủ quán đã từ phía sau đi tới giải thích:
- Đồng chí, là tôi báo cảnh sát. Tôi là chủ quán này, bọn họ tới quán tôi gây rỗi cũng may có vị đại ca này dám làm việc nghĩ ngăn bọn họ lại nên tôi và quán tôi mới may mắn thoát nạn.
Cảnh sát cầm đầu nhíu mày, y nhìn đám người nằm trên mặt đất, lại nhìn Thôi Lâm đứng kia, còn cả Hứa Lập đang ngồi hút thuốc nữa. Hắn cũng nhìn ra Hứa Lập và Thôi Lâm sợ không phải nhân vật bình thường gì nếu không sao còn trấn định đến vậy khi cảnh sát tới?
Lúc này một cảnh sát phía sau tiến lên nhỏ giọng nói bên tai y vài câu, nói cho y biết thân phận của Triệu Quân.
Cũng may Hứa Lập cùng Thôi Lâm có thính lực tốt nên mới nghe thấy rõ lời đối phương nói. Tên cảnh sát cầm đầu mới được điều tới Huệ An nên không biết Triệu Quân cũng là bình thường.
Cảnh sát cầm đầm nghe vậy càng nhíu mày sâu hơn, một lúc lâu không nói gì. Tên cảnh sát phía sau thấy vậy tiến lên một bước nói.
- Các người đánh người đến như vậy còn nói là làm việc nghĩa? Đây là cố ý gây thương tích, về đồn với chúng tôi.
Nói xong y đi tới trước mặt cô chủ quán đẩy đối phương. Hắn cũng biết hai người Hứa Lập, Thôi Lâm không dễ chọc, chỉ có cô chủ quán này không có chỗ dựa. Nếu không chỉ riêng nhan sắc của cô ả cũng không cần phải mở quán ăn kiếm tiền làm gì.
Thấy tên cảnh sát đẩy cô chủ quán, không đợi cô ả phản kháng Thôi Lâm ở bên đã không chịu để yên. Chỉ riêng việc vừa nãy cô chủ quán dám cầm dao ra giúp mình, Thôi Lâm đã quyết định nhất định phải lấy đối phương làm vợ. Vợ mình bị người ức hiếp, mình mà không ra mặt không phải thành rùa đen rút đầu sao?
- Anh làm gì vậy hả, bỏ tay.
Thôi Lâm vọt tới trước người cô chủ quán, hắn vung tay đẩy tay tên cảnh sát ra rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương.
Hơn nửa năm qua Thôi Lâm đi theo Hứa Lập, y không còn là quân nhân xuất ngũ đau khổ lo kế mưu sinh như trước nữa. Bình thường trưởng ban, cục trưởng… gì mà y chưa từng gặp. Hơn nữa vì vầng sáng của Hứa Lập, hoặc là vì muốn nghe tin trong miệng mình nên Những người này thậm chí còn muốn nịnh hót mình. Cho nên Thôi Lâm không coi tên cảnh sát này vào đâu.
Triệu Quân vừa nãy ngồi trên đất kêu thảm giờ cũng đã bớt đau hơn. Hắn giương mắt thấy cảnh sát bị đánh liền vội vàng kêu lên.
- Lý ca, mau, mau bắt hắn, hắn không phải người bình thường, một mình hắn đánh bọn tôi thành như thế này, hắn nhất định là kẻ giết người.
Lão Lý vừa mới bị đẩy tay ra cũng rõ ràng cảm nhận Thôi Lâm có tập võ. Hơn nữa làm cảnh sát nhiều năm mà chưa ai dám chống cự hắn, càng không nói là chủ động đánh mình. Lão Lý không khỏi bị chọc giận, hắn móc còng, tay còn lại cũng đặt ở trên báng súng. Hắn nói với Thôi Lâm:
- Anh ngoan ngoãn chấp nhận bị còng hay để tôi nổ súng rồi còng lại.
- Ôi, anh cho rằng mình là cảnh sát nói ai là tội phạm thì kẻ đó là tội phạm sao? Anh bây giờ không có chút chứng cứ nào, anh có biết chúng tôi có thể kiện anh tội vu khống không?
Hứa Lập ngồi tại chỗ thở dài nói. Tại sao ở đâu đều không thiếu loại đầu người óc lớn vậy nhỉ, vậy mà luôn cho mình là đúng.
Người như vậy không đánh cho một trận cũng uổng.