Trọng Sinh Vi Quan

Chương 466: Thêm dầu vào lửa




Vương Định Bang đột nhiên được điều tới Vọng Giang làm Phương Bách Niên không khỏi tức tối. Vương Định Bang tới làm cho Phương Bách Niên cảm thấy mình gần như vô vọng khả năng lên làm cấp chính huyện, sẽ mãi ở vị trí cấp phó huyện này. Đến khi Hứa Lập điều đi, Tô Quảng Nguyên làm bí thư thị ủy thì lên làm thị trưởng cũng chỉ có thể là Vương Định Bang, vậy đời mình không có cơ hội tăng lên rồi.

Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, Phương Bách Niên tối qua nằm mơ cũng cười vui đến tỉnh. Chẳng qua Hứa Lập nhìn thoáng qua mình thì y mới biết mình không có khả năng tự nhiên kiếm lợi. Ở đây Hứa Lập và Tô Quảng Nguyên tuy có chức vụ cao hơn Vương Định Bang nhưng bọn họ vì bối cảnh của Vương Định Bang nên không tiện mở miệng. Mà Triệu Quốc Khánh và Hà Lâm Sâm do không phải là phó bí thư thị ủy, y chỉ tham gia trình bày phát biểu mà thôi, bọn họ càng không có tư cách đánh giá Vương Định Bang. Như vậy chỉ còn mỗi Phương Bách Niên là có thể đứng ra.

- Tôi nói vài câu.

Phương Bách Niên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng nói:

Những người khác đương nhiên không ai lên tiếng ngăn cản Phương Bách Niên vào lúc này.

Phương Bách Niên nhìn mọi người một chút mới tiếp lời.

- Chuyện đã xảy ra tôi cảm thấy được việc quan trọng nhất chúng ta cần làm chính là khiến dân chúng bớt giận.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phương Bách Niên, Hứa Lập cũng nhìn đối phương cổ vũ.

Phương Bách Niên nhìn sang Tô Quảng Nguyên, dù sao mình và đối phương vốn đều là người bên phía Lưu Hồng Đào, chức vụ không chênh nhau mấy nên coi như bằng hữu. Chẳng qua Tô Quảng Nguyên lên làm thị trưởng, thành lãnh đạo của mình, Phương Bách Niên vẫn hy vọng Tô Quảng Nguyên vẫn giữ được tình cảm, vẫn có thể ám chỉ một chút cho mình.

Nhưng Tô Quảng Nguyên lúc này lại ngồi như Bồ tát, y cúi đầu không nhìn ra vẻ khác lạ gì.

Phương Bách Niên không được gợi ý từ Tô Quảng Nguyên nhưng lại phát hiện Vương Định Bang đang trừng mắt nhìn mình. Phương Bách Niên thầm tức giận nghĩ “Nếu không phải mày thì tao mới là người đứng thứ ba ở Vọng Giang. Chờ Hứa Lập đi thì tao sẽ thành thị trưởng Vọng Giang. Có lẽ trước khi lui còn có thể lên tới chức bí thư thị ủy Vọng Giang, vậy chính là phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy Tùng Giang. Vậy mình không chỉ đứng đầu ở Vọng Giang mà còn có sức ảnh hưởng không hề nhỏ ở thị xã Tùng Giang. Nhưng vì Vương Định Bang tới đoạt vị trí vốn thuộc của mình, mày lại dám nhìn tao nữa. Được, vậy đừng trách tao nói này nói kia”

Lúc này Hứa Lập cũng phối hợp nói:

- Phó bí thư Phương có ý kiến gì không ngại nói ra, ở đây không có người ngoài.

- Tôi cho rằng chuyện này cần người đứng ra gánh chịu nếu không sao có thể để dân chúng tâm phục, sao có thể làm người trên mạng bớt oán giận, sao có thể vãn hồi hình tượng của Vọng Giang chúng ta? Không thể vì sai lầm cá nhân mà khiến cho cán bộ lãnh đạo đảng ủy, chính quyền Vọng Giang chịu nạn theo chứ? Bây giờ mạng phát triển như vậy, tôi đọc báo thấy Thủ tướng chú ý tin tức thời sự, ở tỉnh ủy cũng có một phòng theo dõi tin tức với chức năng là thu thập tin tức trên mạng trong địa bàn tỉnh rồi báo cáo lên lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban tỉnh. Nếu chuyện truyền tới tai lãnh đạo mà Vọng Giang lại chậm chạp không đưa ra biện pháp xử lý thì lãnh đạo tỉnh sẽ thấy chúng ta như thế nào? Sợ là bộ máy lãnh đạo Vọng Giang sẽ bị đánh giá xấu hết.

Phương Bách Niên nói hết những lời muốn nói ra, y không thèm nhìn Vương Định Bang.

Vương Định Bang đang ngồi đó nghe xong rất tức giận, y chỉ muốn đánh Phương Bách Niên một trận. Nhưng ở đây có mấy người thì y sao dám có hành vi quá khích chứ, thậm chí y không dám trừng mắt nhìn Phương Bách Niên nữa. Nỗi khổ, hận y chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi.

Hứa Lập nghe xong khẽ gật đầu thầm khen quả thật hiểu ý của mình. Chẳng qua Hứa Lập vẫn không tỏ thái độ, hắn hỏi Tô Quảng Nguyên:

- Thị trưởng Tô, anh có ý kiến gì không?

Tô Quảng Nguyên lúc này mới rốt cục ngồi thẳng lên đáp:

- Bách Niên nói không sai, chuyện này nhất định phải có người ra mặt gánh chịu, phải cho quần chúng một câu trả lời thuyết phục. Cục trưởng Triệu, mấy cảnh sát tham gia việc này ở cục anh nhất định phải nghiêm túc xử lý, phải kỷ luật Đảng, kỷ luật hành chính theo quy định liên quan. Đặc biệt là người có trách nhiệm chủ yếu nếu cấu thành tội phạm cũng cần xử phạt tương ứng.

Triệu Quốc Khánh thầm than Tô Quảng Nguyên này đủ tàn nhẫn, kỷ luật Đảng, kỷ luật hành chính còn không tính nhưng nếu bị nhận định là vi phạm pháp luật thì sẽ bị đuổi việc.

Hứa Lập có chút bực mình nhìn Tô Quảng Nguyên. Không biết Tô Quảng Nguyên này đang nghĩ gì mà lúc này còn bảo vệ Vương Định Bang nữa? Chẳng lẽ Tô Quảng Nguyên đã cấu kết với Vương Định Bang ư? Chẳng qua Tô Quảng Nguyên đã ngậm miệng không nói tiếp nữa, mình cũng không tiện trở mặt với Tô Quảng Nguyên. Xem ra lần này mình không thể trực tiếp đánh ngã Vương Định Bang, chẳng qua chuyện phó bí thư đánh chó ầm ĩ như vậy, Vương Định Bang muốn nhẹ nhàng thoát thân cũng không thể được. Dân mạng cũng không thể nào thỏa mãn khi mấy nhân viên cảnh sát bị đẩy ra xử lý, bọn họ sớm muộn cũng muốn tìm ra chủ mưu là Vương Định Bang.

- Được rồi, hội nghị hôm nay tới đây kết thúc. Quốc Khánh, sau khi về anh làm tốt vài công việc, trưởng ban Hà cũng cần phải đầy đủ phát huy tác dụng tích cực của bình thường, tốt nhất là có thể trình bày rõ sự thật trên mạng, công bố kết quả xử lý ra ngoài, trấn an dân mạng. Tan họp.

Hứa Lập nói xong dọn đồ dẫn đầu đi ra.

Tô Quảng Nguyên đầy thâm ý nhìn Vương Định Bang. Về phần Vương Định Bang khẽ thở dài một tiếng coi như tránh được một kiếp.

Những người khác cũng trước sau rời khỏi phòng hội nghị.

Hứa Lập về phòng làm việc ngồi suy nghĩ mãi rồi mở máy tính lên. Vừa nãy thấy Tô Quảng Nguyên bảo vệ Vương Định Bang, Hứa Lập đã có quyết định mặc dù không thể trực tiếp ra mặt đối phó Vương Định Bang nhưng lực lượng của quần chúng là rất lớn, Vương Định Bang nghĩ qua cửa lần này là không thể nào.

Hứa Lập vào mạng tìm vài diễn đàn phát hiện chuyện ở Vọng Giang có phó bí thư đánh chó chẳng những không chìm xuống mà càng lúc càng hút người đọc hơn. Nhưng mà đáng tiếc mọi người chủ yếu nói về việc này, thảo luận việc này chứ không ai truy cứu thân phận thật sự của người bị làm mờ kia. Như vậy người bị chỉ trích chính là toàn bộ cán bộ lãnh đạo đảng ủy, chính quyền Vọng Giang. Mà bản thân Vương Định Bang lại nằm chung trong nhóm người, căn bản không ai biết hắn.

Hứa Lập thầm nghĩ nếu như vậy mình sẽ cho xuất hiện từ “tìm thịt người” mới được.