Lần này Hải Đức được điều Tùng Giang, không đợi Quách Hiểu Nam chủ động đi tìm hắn, Hải Đức đã đến gặp nói chuyện với Quách Hiểu Nam với mục đích là lôi kéo. Hải Đức hy vọng Quách Hiểu Nam có thể cùng mình tạo ra sự nghiệp ở Tùng Giang.
Hải Đức vứt cành ô liu tới Quách Hiểu Nam đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Hai người bàn nhau rồi vì nhanh chóng giúp Hải Đức mở cục diện ở Tùng Giang nên mới đưa ra việc tăng thêm một phó cục trưởng ở cục Tài chính, nhân sự. Bọn họ vốn hy vọng mình liên thủ và đưa người nhà vào hai cục quan trọng này, tăng cường trọng lượng của mình ở hai cục này. Nếu không hai ngành rất quan trọng này mà ở trong tay Tằng Ích, vậy Hải Đức muốn có động tác gì cũng khó khăn.
Nhưng không ngờ ý kiến đó đưa ra hội nghị ban bí thư lại bị phó bí thư Đổng Lập Sơn lấy lý do hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương là không tăng thêm cấp phó để phủ quyết. Tằng Ích mặc dù không có mở miệng, nhưng việc đã đến nước này còn cần y mở miệng sao? Chẳng qua vì thể diện của Hải Đức và Quách Hiểu Nam, cuối cùng Tằng Ích mới nói muốn đưa ra hội nghị thường vụ để mọi người thảo luận.
Việc này Hải Đức và Quách Hiểu Nam đều rõ, nói là đưa ra hội nghị thường vụ thảo luận nhưng chính là làm hai người hết hy vọng. Bây giờ trong 11 thường vụ ngoài Hải Đức cùng Quách Hiểu Nam còn có tư lệnh quân khu Tùng Giang – Vương Đạo Bình ra, những người còn lại nếu không cộng tác nhiều năm với Tằng Ích thì chính là người do một tay Tằng Ích đề bạt, ai sẽ phản đối y chứ? Cho nên trong hội nghị thường vụ ý kiến của Tằng Ích luôn được thông qua.
Ở tình huống biết đề nghị này không thể được thông qua, Hải Đức quyết định đi nước cờ hiểm. Vì tăng cường uy vọng của mình tại Tùng Giang, đồng thời cũng là do bạn bè nhắc nên Hải Đức mới muốn khai đao với vị cán bộ cấp phó giám đốc sở trẻ nhất tỉnh là Hứa Lập. Y hy vọng vừa đả kích được uy tín của Hứa Lập, vừa tạo được uy tín của mình.
Về phần hậu quả Hải Đức sớm nghĩ cẩn thận. Hôm nay y là thị trưởng nên ở Tùng Giang này không ai làm gì được y. Kết quả xấu nhất cũng chỉ như bây giờ mà thôi, mình không thể nói được gì ở Tùng Giang. Mà mấy người bạn của mình đặc biệt là đám con ông cháu cha muốn cho Hứa Lập một bài học chắc không đến mức thấy mình gặp chuyện, nếu không sau này ai còn dám giúp bọn hắn làm việc?
Hứa Lập phản bác như vậy, Hải Đức chưa nói gì, Quách Hiểu Nam ở bên đã nói.
- Về việc niêm phong công ty giấy Phong Hoa ở Vọng Giang, tôi tin bí thư Hứa đã cẩn trọng làm việc. Chẳng qua bí thư Hứa một lần yêu cầu cảnh sát bắt hơn trăm người dân thì có chút không ổn. Hơn nữa tôi mặc dù ở Tùng Giang nhưng cũng nghe nói qua về công ty giấy Phong Hoa kia. Doanh nghiệp bọn họ nộp thuế rất nhiều cho Vọng Giang, mấy năm qua cũng nhờ có công ty giấy Phong Hoa chống đỡ nếu không thì tình hình tài chính Vọng Giang đã rất kém.
- Trưởng ban Quách, có việc anh không biết rồi.
Đối với Quách Hiểu Nam, Hứa Lập mặc dù cũng nhìn ra hắn đã đứng cùng phía với Hải Đức, nhưng ít nhất mình và Quách Hiểu Nam trước đây không có mâu thuẫn gì cho nên Hứa Lập cũng không cần châm chọc y như Hải Đức. Hứa Lập rất chân thành giải thích.
- Công ty giấy Phong Hoa này thật sự khiến cho trời nộ dân oán. Dân chúng địa phương nhiều lần lên thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang kiện cáo, ngay cả trên Tùng Giang bọn họ cũng đã tới, thậm chí còn kiện lên cả tỉnh. Nếu không nghiêm túc điều tra chỉ sợ không phải là chuyện bắt người nữa mà sẽ phát triển thành dân chúng bạo động. Tới lúc ấy chỉ sợ càng không dễ xử lý.
- Nghiêm trọng như vậy ư?
Quách Hiểu Nam hỏi.
Hải Đức ở bên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, không phải là một ít thôn dân thấy công ty phát triển nhanh nên muốn lừa gạt kiếm tiền ư? Đối với đám dân chúng không biết lý lẽ này phải đưa ra công lý. Vậy mà lãnh đạo Vọng Giang lại nghe lời một bên, không xử lý đám dân chúng đó mà đi điều tra, niêm phong doanh nghiệp. Tỉnh, thị xã nhiều lần họp đã nhấn mạnh chú trọng phát triển kinh tế, xây dựng hoàn cảnh mềm, nhưng Vọng Giang đã ủng hộ các doanh nghiệp phát triển như thế nào? Cứ tiếp tục như vậy thì ai còn dám tới Vọng Giang đầu tư? Vọng Giang phát triển thế nào được?
- Đối với doanh nghiệp như công ty giấy Phong Hoa, chúng tôi cần phải nghiêm túc điều tra. Mà sau này có loại doanh nghiệp như vậy tới đầu tư vào Vọng Giang, tôi cũng có thể rõ ràng nói một câu là chúng tôi không chào đón. thị trưởng Hải, tôi xin hỏi lại anh một câu, tình huống này anh nghe ai nói? Không phải là giám đốc công ty giấy Phong Hoa – Tề Phong đó chứ? Anh đã tới nhà các hộ dân điều tra chưa? Anh đã tìm hiểu tình hình thực tế chưa? Sợ là anh nghe lời một phía rồi.
- Anh…
Tằng Ích mặc dù định chèn ép Hứa Lập nhưng y không nghĩ tới Hứa Lập dám chống đối mình trên hội nghị thường vụ.
- Giỏi, giỏi, giỏi, anh nếu như vậy thì để văn phòng đầu tư tỉnh và Ủy ban kỷ luật tỉnh tới mời anh đi điều tra, tôi không muốn quản việc của anh nữa.
Hải Đức thấy mình và Hứa Lập đã tranh cãi như vậy nhưng ngoài Quách Hiểu Nam ra, các vị thường vụ khác không nói gì cả, người khác đều ở đó xem trò hay.
Đây là việc gì hả, mình là thị trưởng Tùng Giang cơ mà, Hứa Lập có đáng gì? Hứa Lập vậy mà dám chống đối với mình nhưng không có ai ra mặt nói chuyện. Mình nếu cứ tranh cãi như vậy thì chính là tự đánh mất thân phận. Vậy để trên tỉnh xuống điều tra là xong. Dù sao người giới thiệu mình quen với Tề Phong kia cũng là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh – Phương Hoài Viễn cơ mà.
Hải Đức đang tức tối, Tằng Ích lúc này mới lên tiếng.
- Tiểu Hứa, chú ý thái độ của cậu, sao có thể nói chuyện với thị trưởng Hải như vậy.
Tằng Ích nói như trách Hứa Lập nhưng vẻ cười trong mắt y không lừa được người. Sợ là Tằng Ích đang rất vui vẻ. Tên Hải Đức này thích ra vẻ mình từ trên tỉnh phái xuống nên coi thường các vị thường vụ khác, hôm nay còn muốn giẫm Hứa Lập để mà lập danh ư, vậy thì cứ đấu đi.
- Vâng, xin lỗi thị trưởng Hải, vừa nãy tôi có chút kích động. Nhưng quả thật công ty giấy Phong Hoa đã làm ra các việc quá mức không thể dung tha, đến mức không thể không niêm phong lại, nếu không như vậy chúng tôi cũng không ra lệnh truy nã Tề Phong, cũng không tiến hành phong tỏa tài khoản công ty giấy Phong Hoa.
- Tiểu Hứa, vậy công ty giấy Phong Hoa đã làm ra chuyện gì mà lại ầm ĩ tới mức này. Mặc kệ nói như thế nào thì công ty giấy Phong Hoa cũng có cống hiến không hề nhỏ cho sự phát triển kinh tế của Vọng Giang, nếu được thì rút lệnh truy nã Tề Phong trước được không? Nếu không ảnh hưởng quá xấu thì tôi sợ là sẽ ảnh hưởng đến các nhà đầu tư, doanh nghiệp khác muốn tới Tùng Giang chúng ta đầu tư.
Tằng Ích mặc dù biết Hứa Lập không làm chuyện không chắc chắn. Nhưng ngay cả lệnh truy nã cũng được ban ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Nếu trong việc này Hứa Lập có sai sót rồi bị người khác bắt được nhược điểm, vậy mình muốn cứu cũng khó khăn.