Trọng Sinh Vi Quan

Chương 449: Phi pháp




Chẳng qua tuy đồng tình nhưng đây không phải là lý do để công ty Phong Hoa muốn làm gì thì làm. Mạng người là quan trọng nhất, đã có mấy chục người chết vì ung thư, tuy hiện nay chưa có kết quả xét nghiệm cuối cùng nhưng công ty giấy Phong Hoa nhất định không thể trốn tránh trách nhiệm.

Hứa Lập quyết đoán ra lệnh Củng Quân điều lực lượng cảnh sát tới hỗ trợ, trong hôm nay nhất định phải đình chỉ sản xuất của công ty Phong Hoa, quyết không thể để công ty này tiếp tục gây ô nhiễm môi trường.

Triệu Quốc Khánh sau đó tự mình dẫn theo đông đảo cảnh sát tới hiện trường, tổ chức lực lượng cảnh sát khống chế cục diện. Tiếp theo là dùng một máy ủi phá cổng công ty Phong Hoa, gần trăm cảnh sát lao vào khu sản xuất công ty Phong Hoa, khống chế hơn 300 nhân viên của công ty Phong Hoa lại.

Sau đó Cung Ba dẫn người vào niêm phong các thiết bị, máy móc trong khu sản xuất của công ty Phong Hoa. Hơn 300 công nhân được Cung Ba và cảnh sát giáo dục, thuyết phục đã có hơn 100 người dọn hành lý lên tàu về quê.

Bọn họ biết việc công ty gây ô nhiễm, người dân gần đó có hơn 40 người chết vì ung thư, như vậy bọn họ làm việc trực tiếp chẳng lẽ có thể may mắn thoát khỏi sao? Cũng may Tề Phong đào hai giếng sâu hơn 100 mét trong công ty. Nước ăn, uống, sinh hoạt hàng ngày của công nhân đều lấy từ hai giếng sâu này cho nên số người bị mắc bệnh không nhiều. Tề Phong cũng trả tiền lương cao cho công nhân, người bị mắc bệnh cũng được trả tiền chữa trị nên mới không khiến nội bộ công ty khủng hoảng.

Nhưng hôm nay ngành bảo vệ môi trường, y tế đã ra mặt chứng minh chất thải của công ty Phong Hoa có khả năng gây ung thư, mọi người tuy không muốn mất việc nhưng không thể vì tiền mà đánh cược mạng sống của mình được. Hơn nữa cảnh sát đã tới, công ty bị niêm phong nếu không đi thì ở lại đây làm gì?

Mà gần 200 người còn lại đều là bà con, họ hàng, bạn bè với Tề Phong, bọn họ quyết tâm muốn cùng Tề Phong đi nơi khác làm ăn. Triệu Quốc Khánh và Cung Ba tuy có quyền niêm phong công ty nhưng không có quyền trục xuất những người này, cũng không thể bắt bọn họ lại. Cho nên đối phương không đi, bọn họ cũng bất đắc dĩ.

Chẳng qua bọn họ không đi cũng được nhưng công ty đã bị niêm phong, chút tiền trong người không đủ tiêu được bao lâu, có lẽ vài ngày nữa là những người này phải tự rời đi.

Vì thế lực lượng chức năng niêm phong công ty xong là rút về thành.

Sáng hôm sau Hứa Lập lại nhận được báo cáo của bí thư đảng ủy xã Cần Kiệm – Tạ Quảng Điền, theo tố giác của người thôn An Dân thì tối qua công ty Phong Hoa vẫn sản xuất, nước thải vẫn xả vào dòng sông.

Hứa Lập nghe xong không khỏi tức giận. Không ngờ Tề Phong cố chấp đến vậy, vì lợi ích cá nhân mà bất chấp mạng sống người khác. Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ mình không có biện pháp làm gì hắn sao? Chẳng lẽ hắn tưởng rằng sẽ không bị đưa ra công lý sao? 

Hứa Lập lập tức gọi điện cho Triệu Quốc Khánh, bảo y dẫn theo đủ lực lượng cảnh sát cùng mình tới xã Cần Kiệm, bắt hết những nhân viên phá niêm phong lại, một lần nữa niêm phong công ty Phong Hoa.

Triệu Quốc Khánh không dám khinh thường, y ra lệnh cho Ngô Quốc Long, Vạn An Hùng và Củng Quân dẫn theo đông đảo nhân viên tới xã Cần Kiệm. Hứa Lập buông điện thoại vừa định ra ngoài thì điện thoại di động lại vang lên. Người gọi tới là thị trưởng Tùng Giang – Hải Đức.

Hải Đức ở đầu kia rất khách khí nói:

- Bí thư Hứa phải không? Tôi là Hải Đức.

- Thị trưởng Hải.

Hứa Lập không biết sao lúc này Hải Đức lại đột nhiên gọi điện cho mình.

- Ừ, hôm nay bí thư Hứa có thời gian không? Tôi tới Tùng Giang mặc dù chưa lâu nhưng đã sớm nghe danh của bí thư Hứa. Hơn nữa bên chỗ tôi có vài người bạn muốn gặp anh, nếu có thời gian thì trưa nay mời anh lên Tùng Giang một chút.

- Cái này … thị trưởng Hải, ban ngày tôi còn có chút, hay là tối chúng ta gặp mặt? Tôi mời ngài ở nhà hàng Thái Xuân – Tùng Giang.

Hứa Lập mặc dù biết Hải Đức không phải cùng phái với mình, nhưng thị trưởng mời Hứa Lập đâu dám từ chối. Chẳng qua hắn muốn lập tức xử lý chuyện của công ty Phong Hoa nên phải hẹn sang tối.

- Bí thư Hứa đang bận gì vậy? Không phải là vì việc của công ty Phong Hoa đó chứ?

Hải Đức cười nói.

Hứa Lập thoáng động tâm, Hải Đức sao biết mình đang xử lý vấn đề của công ty Phong Hoa, là ở thị xã có người báo tin cho y ư?

Không đợi Hứa Lập mở miệng, Hải Đức nói tiếp.

- Sáng nay văn phòng đầu tư tỉnh gọi tới nói có người kiện một ít ngành chức năng ở Vọng Giang cố ý gây khó dễ công ty Phong Hoa. Văn phòng đầu tư ttinhr bảo ủy ban thị xã Tùng Giang cần phải điều tra rõ ràng và báo cáo lên bằng văn bản. Tôi đã tìm giám đốc Tề công ty Phong Hoa nói chuyện, tôi tìm anh cũng là muốn hỏi rõ tình hình liên quan. Có lẽ trong này có chút hiểu lầm gì đấy, tới lúc ấy anh và Tề Phong cũng có thể ngay mặt nói chuyện.

Hứa Lập nghe xong Hải Đức nói là biết bữa ăn hôm nay không thể đi rồi. Hải Đức nói thì dễ nhưng Hứa Lập lại nghe ra ý của đối phương, đây là lấy cơ quan trên tỉnh ra đè mình, về phương diện khác bạn mà Hải Đức nói chỉ sợ là Tề Phong. Chỉ là không biết Tề Phong làm như thế nào mà kéo được Hải Đức vào việc này.

Hứa Lập âm thầm cười lạnh, nếu như Hải Đức muốn từ việc này mà gây rối thì đối phương tính sai rồi. Vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa là rất rõ ràng, có hơn 40 người vì công ty này chết đi, ai dám giở trò ở việc này chứ? Đừng nói là dân chúng không đáp ứng, ngay cả lãnh đạo tỉnh biết tình hình liên quan cũng không đồng ý.

- Xin lỗi thị trưởng Hải, tôi đúng là ó việc, nếu không hôm khác tôi mời ngài.

Hứa Lập đổi tối thành hôm khác, Hải Đức đương nhiên lập tức biết rõ ý của đối phương. Y thầm mắng Hứa Lập không biết tốt xấu, mình mở miệng yêu cầu mà hắn không nể mặt, dám từ chối. Xem ra việc mình muốn lôi kéo Hứa Lập là không thể. Đối với loại người như Hứa Lập phải nhân lúc hắn chưa trưởng thành, lông cánh chưa đủ mà diệt luôn. Nếu không với độ tuổi và tốc độ tăng lên của Hứa Lập, 10 năm nữa biết đâu hắn sẽ thành lãnh đạo tỉnh, thành lãnh đạo trực tiếp của mình thì sao?

- Không sao, có thời gian tính tiếp.

Nói Hải Đức không đợi Hứa Lập nói chuyện đã dập máy.

Hứa Lập ngẩn ra, hắn không nghĩ Hải Đức dùng cách này để tỏ thái độ với mình. Lẽ ra Hải Đức không nên làm thế chứ. Chẳng qua Hứa Lập đâu biết Hải Đức vốn đã không xem trọng hắn, Hải Đức nghĩ Hứa Lập dựa vào quan hệ mới lên được vị trí hôm nay. Vì thế Hải Đức đâu cần gì phải cho Hứa Lập thể diện, đâu cần khách khí với Hứa Lập.