- Tám giờ. Trợ lý Hứa, tôi tám giờ đến đón cậu sau đó đi đón phó chủ tịch xã Kế rồi chúng ta cùng quay về xã Nhị Đạo. Phó chủ tịch xã Kế, trợ lý Hứa mọi người xem vậy được không?
Tiểu Lưu cẩn thận nói vì sợ khiến cả hai người bất mãn.
- Được, cứ như vậy đi. Tiểu Hứa, ngày mai tám giờ cậu ở cổng tiểu khu An Cư chờ tôi, chúng ta cùng nhau đi họp.
Kế Xuân Mai cố ý làm bộ không quen thuộc mấy với Hứa Lập.
Nhưng khi hai người xuống xe thì lại người trước kẻ sau tiến vào nhà của Kế Xuân Mai trong tiểu khu An Cư. Suốt một đêm cũng không thấy Hứa Lập ra khỏi tiểu khi An Cư, tại nhà Kế Xuân Mai hai người có một đêm điên cuồng bên nhau.
Ngày hôm sau hai người đến tham gia hội nghị an toàn sản xuất do Phòng quản lý an toàn lao động tổ chức. Trước khi đi tới đại hội Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai có chút lưu luyến nhưng Hứa Lập vẫn hạ quyết tâm tàn nhẫn làm bộ không nhìn thấy. Không biết tại sao mình cứ ở gần Kế Xuân Mai là sức kiềm chế giảm đi rất nhiều. Tối qua ở nhà Kế Xuân Mai là như vậy, vừa ăn tối xong, Kế Xuân Mai khiêu khích một chút mình đã như con chó điên tình. Lúc này Hứa Lập cũng không tin tối qua mình lại làm vậy.
Hôm qua mình đã gọi cho cha mẹ báo trưa nay về ăn cơm, mấy ngày không gặp cha mẹ giờ mình phải về nhà một chút rồi quay lại làm việc không cha mẹ lo lắng. Hứa Lập ra khỏi hội nghị liền bắt xe taxi về nhà.
Hứa Lập mặc dù đã gọi điện về nhà báo tình hình của mình ở xã Nhị Đạo cho cha mẹ biết nhưng khi nhìn thấy Hứa Lập câu đầu tiên cha mẹ nói là:
- Con, con thật sự làm trợ lý chủ tịch xã à? Hay con gạt bố mẹ?
Hứa Lập không nhịn được cười:
- Cha, mẹ, trợ lý chủ tịch xã cũng đáng gì, sao con phải lừa mọi người? Bây giờ con cũng không phải là chính thức, còn phải chờ thử việc một năm mới có công văn bổ nhiệm chính thức. Bây giờ con là trợ lý xã thực ra chỉ như một thư ký của lãnh đạo mà thôi.
- Vậy cũng là tốt rồi, nhà họ Hứa hay họ Đổng chúng ta cũng chưa có một ai làm quan được đến mức đó cả. Người làm cao nhất cũng chỉ là một tên phó bộ phận ở phòng Lâm nghiệp mà thôi. Nhưng như vậy hắn rất đã kiêu căng, Tam thúc của con muốn chặt hai cây gỗ nên tìm hắn nhờ giúp, hắn còn nói gì là phải làm theo chính sách. Hắn làm theo chính sách gì chứ, nhà của hắn lấy tiền gì mà mua được? Chỉ bằng chút tiền lương của hai vợ chồng hắn sợ là phòng vệ sinh cũng không mua được.
Hứa Thành Hữu nhắc tới việc này mà vẫn tức giận không chịu được.
- Được rồi lão Hứa, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay đang vui nói chuyện này làm gì. Con, mẹ nấu cho con mấy món mà con thích, con mau ăn đi.
Nói xong Đổng Tinh đi xuống bếp dọn cơm.
Hứa Thành Hữu thấy Đổng Tinh đi liền nói:
- Được rồi, cha không nói chuyện đó nữa, hôm nay vui bố con mình uống vài chén.
- Cha không đi làm à? Trường học không phải quản rất nghiêm sao? Uống rượu giờ trưa thì chiều cha có đi làm được không?
Cha Hứa Lập bởi vì đi làm trong trường học, dù chỉ là nhân viên hậu cần nhưng trường học có quy định dù là ai trưa cũng không được uống rượu vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trường học. Cho nên Hứa Lập chưa bao giờ thấy cha uống rượu buổi trưa.
- Không sao, chiều cha xin nghỉ rồi. Hứa Thành Hữu lấy trong tủ ra một lọ rượu nói:
- Trưa nay hai cha con ở nhà uống hết lọ này.
- Vậy, sao có thể như thế được?
Hứa Lập không nghĩ cha lại vì mình mà xin nghỉ làm. Trong trí nhớ của Hứa Lập dù cha chỉ là chân lặt vặt trong trường nhưng làm nhiều năm trời chưa bao giờ cha nghỉ một ngày. Trong trường có việc gì cũng gọi cha, mà cha chỉ cần trường gọi là đi ngay chưa bao giờ chối từ.
- Không sao, sáng cha xin hiệu trưởng nghỉ phép rồi.
Hứa Thành Hữu đưa rượu cho Hứa Lập.
Hứa Lập nhận bình rượu Mao Đài sản xuất năm 1980.
- Cha, rượu này ngon, sao con không biết nhà mình có bình rượu này, rượu này sản xuất được 20 năm rồi đó
Hứa Lập vừa nói vừa lắc nhẹ cái bình rượu rồi ngửi thử một chút, một mùi thơm lập tức xông vào mũi.
- Rượu ngon, không hổ rượu ngon.
- Rượu này năm đó cha mua đắt lắm, thoáng cái đã hai mươi năm rồi mà cha không dám uống. Nếu hôm nay không phải có chuyện vui có lẽ cha không nỡ uống.
- Vâng, cha sau này con sẽ mời cha uống rượu Mao Đài với số năm vượt qua cả bình rượu này, bây giờ uống bình này trước.
Hứa Lập nói xong uống luôn một ngụm nhỏ, một luồng khí nóng từ đầu lưỡi trôi xuống phía dưới, qua cổ rồi vào trong dạ dày. Hắn chỉ cảm thấy trong dạ dày nóng như lửa đốt nếu mở miệng sẽ phun ra lửa. Một lúc sau Hứa Lập mới lấy lại bình thường, hắn chép miệng:
- Cha, rượu này nặng thật, sợ rằng theo kịp cả độ của cồn.
Hứa Thành Hữu cười nói:
- Ai bảo con tham uống. Chai rượu để hai mươi năm rồi nên nước cũng bốc hơi hết, lúc ấy không phải còn lại chỉ là rượu cồn thôi ư. Rượu này nhấm từ từ thôi chứ uống hớp lớn có mà giỏi uống đến mấy đi nữa cũng không chịu nổi ba chén.
Lúc này Đổng Tinh bưng hai đĩa thức ăn lên, bà nhìn bình rượu trong tay Hứa Lập, bà giật mình nói:
- Lão Hứa, hôm nay thế nào mà ông lại đem bảo bối này ra vậy? Không phải ông nói phải đợi sáu mươi tuổi mới đem ra uống sao.
Hứa Thành Hữu nói:
- Sáu mươi tuổi còn lâu mới tới, tôi có thể sống đến sáu mươi tuổi hay không cũng không biết. Hơn nữa con mình hôm nay đi làm, lại là làm trợ lý chủ tịch xã, thật sự đã làm nở mày nở mặt họ Hứa, Tôi đương nhiên muốn uống mừng.
Đổng Tinh thấy Hứa Thành Hữu vui thế bà cũng nói:
- Được, dù sao chiều này cha con ông cũng không bận gì, hai người uống đi, tôi làm thức ăn cho hai cha con nhắm rượu.
Hứa Thành Hữu rót rượu, hai cha con cùng uống, ông uống trước một ngụm rồi nói:
- Con à, tửu lượng của con cũng khá không phụ công ba nuôi con hơn hai mươi năm. Nào chúng ta cùng uống.
Hứa Lập bây giờ tạm thời làm trợ lý chủ tịch xã mà đã làm bố mẹ mình vui đến thế. Ngay cả lần trước Hứa Lập về nói chuyện với bố mẹ mình cùng bạn mở công ty, hàng năm được chia mấy trăm nghìn tiền cổ tức ông cũng không vui như vậy. Thật sự Hứa Lập không biết lý do vì sao cha lại vui như vậy, dù mình có làm mười năm trợ lý chủ tịch xã thì tiền kiếm được cũng không bằng tiền cổ tức một năm ở công ty.