Hứa Lập nhìn báo công công việc mấy năm nhưng khi phân tích cũng chỉ tìm được một điểm khả quan. Vọng Giang không tài nguyên du lịch tốt như nội thành Tùng Giang, cũng không có tài nguyên khoáng sản tốt như Giang Ninh, nó chỉ có một ưu thế chính là giao thông, nhưng đây chỉ coi là hoàn cảnh mềm chứ căn bản không thể gia tăng nguồn thu tài chính của thị xã.
- Ôi.
Hứa Lập thở dài, khép báo cáo để lại trên bàn, dựa người vào phía sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn muốn nghĩ xem mình có bỏ qua thứ gì đó không?
Cửa văn phòng lúc này mở, Từ Cương cầm một văn kiện đi vào phòng:
- Thị trưởng Hứa, cục Lâm nghiệp và cục Phòng cháy liên hợp gửi văn bản tới xin chỉ thị, hy vọng chính quyền thị xã ra công văn yêu cầu tại mỗi xã, thi trấn đều thành lập đội phòng cháy.
Hứa Lập vuốt hai mắt rồi ngồi dậy, cầm văn kiện Từ Cương đưa, nói:
- Lâm nghiệp không phải là do phó thị trưởng Ngũ chịu trách nhiệm sao? Phòng cháy là phó thị trưởng Vương chịu trách nhiệm, xin chỉ thị như này sao lại trực tiếp tới chỗ tôi? Trong vài ngày này tôi đã phát hiện mình như sắp thành ngôi sao rồi, mỗi ngày đều phải ký tên. Nói với toàn bộ các cục trong thị xã, lần sau công việc nhỏ trực tiếp báo với phó thị trưởng chịu trách nhiệm, có gì quan trọng trước tiên cũng phải báo cho phó thị trưởng, chờ họ có ý kiến mới báo lại với tôi. Nếu không như thế này thì tôi cũng mệt chết khi xong những việc đó.
Hứa Lập hiểu đây cũng chỉ là do biểu hiện thời gian qua của mình tạo thành.
Từ sau khi Đổng Dương Minh bị bắt, địa vị tại Vọng Giang của mình ngày càng cao, giờ tại hội nghị thường vụ thị ủy mình cũng có quyền tuyệt đối. Ngay cả chính quyền thị xã cũng không ai dám theo mình phản bác, Đổng Dương Minh chính là vết xe đổ, cho nên dù các phó thị trưởng đều có phân công công việc nhưng họ lại không dám làm chủ. Mỗi xã, thị trấn đều thành lập đội phòng cháy, một việc nhỏ như vậy cũng trực tiếp xin chỉ thị của mình.
Hứa Lập nói với thanh âm rất nhỏ, cuối cùng chỉ thấy Hứa Lập cau mày nhìn chỉ thị hồi lâu không nói gì.
Từ Cương đứng bên bàn đợi Hứa Lập hồi lâu, thấy Hứa Lập cũng không có nói tiếp, hắn nhỏ giọng hỏi:
- Thị trưởng Hứa? Thị trưởng Hứa?
Gọi hai tiếng Hứa Lập mới ngẩng mặt liếc Từ Cương một cái nói:
- Lập tức gọi cục trưởng cục Lâm Nghiệp Văn Hồng Vĩ lại đây, tôi muốn nghe hắn báo cáo toàn bộ công việc ở cục Lâm nghiệp. Nếu hắn không rõ thì mang người có thể nói rõ lại đây.
Sau khi Văn Hồng Vĩ nhận được điện thoại của Từ Cương, từ trong điện thoại đã truyền ra tiếng tút tú nhưng Văn Hồng Vĩ giơ điện thoại ngẩn người. Mình chỉ cùng cục Phòng cháy liên hợp xin chỉ thị yêu cầu thành lập đội phòng cháy ở các xã, thị trấn mà thôi, không phải là đắc tội thị trưởng Hứa chứ. Nhưng Từ Cương vừa gọi điện là có ý gì? Thị trưởng Hứa sao đột nhiên muốn nghe báo cáo công việc cục Lâm nghiệp? Cái gì mà mang một nhân viên nắm rõ nghiệp vụ đi cùng chứ?
Văn Hồng Vĩ suy nghĩ hồi lâu cũng không ra, chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng thị trưởng Hứa yêu cầu Văn Hồng Vĩ cũng không dám thoái thác. Mình đã hơn 50 tuổi gần như không có hy vọng nên chức, chẳng qua đừng có để mấy năm cuối này bị cách chức thì mặt xấu không nói, một khi đã xuống thì hàng năm chỗ tốt mình cũng không có, mà có khi toàn là khổ sở.
Nếu Từ Cương nói mang theo nhân viên nắm rõ tình hình thì chắc là ý của thị trưởng Hứa chứ. Chắc là thị trưởng Hứa có chút vấn đề về chuyên môn muốn hỏi. Để đề phòng, Văn Hồng Vĩ tìm tổng kết công việc nửa đầu năm của cục Lâm nghiệp mà cố ý gọi tới phó trưởng phòng cây rừng Hoàng Kiệt đi cùng.
Phòng cây rừng là phòng ban nhiều lợi nhất của cục Lâm nghiệp, phụ trách toàn bộ công tác triển khai trồng rừng, quản lý rừng của thị xã, đưa ra phương án khai thác, trồng rừng hàng năm; phụ trách công tác tuyên truyền; phụ trách thu thập toàn bộ tài liệu có liên quan đến các hạng mục lâm nghiệp; phụ trách toàn bộ về sản xuất gỗ cũng như cây giống.
Nhưng tục ngữ nói không sai, nơi có người sẽ có đấu tranh, chỉ là một phòng cây rừng nho nhỏ chỉ có bốn người mà đấu tranh mãi không thôi.
Hoàng Kiệt dù tốt nghiệp khoa Lâm học Học viện Lâm nghiệp tỉnh, nếu nói về kinh nghiệm, thứ bậc trong phòng thì hắn là kém nhất. Nếu năm ngoái không phải trưởng phòng phòng cây rừng không về hưu, phó trưởng phòng lên thay, hai người còn lại chỉ vì chức phó trưởng phòng bỏ trống rồitranh đấu rất hung ác, sau đó viết thư tố cáo lẫn nhau, cuối cùng kinh động đến Ủy ban kỷ luật thị ủy thì Hoàng Kiệt dù như thế nào cũng đừng mong lên nổi chức phó trưởng phòng này.
Nhưng dù hắn có làm phó trưởng phòng thì tại phòng không quản được ai. Hơn nữa có công việc tốt cũng không tới tay Hoàng Kiệt, hắn chỉ phụ trách chế định kế hoạch, xuống xã chỉ đạo công việc. Việc trồng cây, quản lý và khai thác cây đều do một tay trưởng phòng xử lý, hai người khác chỉ vì một chức phó trưởng phòng mà tranh đấu gay gắt, kiện tụng nhau nên không có thể diện ở lại cục, tới giờ cả hai cùng không đi làm.
Chính vì vậy toàn bộ công việc tại cục Lâm Nghiệp - Hoàng Kiệt hiểu rõ nhất. Toàn cục không ai có thể hiểu rõ tình hình sản xuất lâm Nghiệp ở Vọng Giang hơn Hoàng Kiệt.
Văn Hồng Vĩ mang theo Hoàng Kiệt nơm nớp lo sợ tới văn phòng Hứa Lập. Vừa vào cửa Văn Hồng Vĩ liền tươi cười nói:
- Thị trưởng Hứa, chào ngài.
Sau đó y giới thiệu:
- Đây là Hoàng Kiệt, phó trưởng phòng cây rừng tại cục chúng tôi, hiểu rất rõ công việc trong cục.
Hứa Lập chỉ ừ một tiếng rồi chỉ vào ghế salon nói:
- Trước tiên hãy ngồi một lát, tôi xem văn kiện cũng sắp xong rồi.
Nói xong hắn lại cúi đầu nhìn văn kiện Từ Cương mới đưa viết về biện pháp thu hút đầu tư ở Vọng Giang.
Văn Hồng Vĩ không dám nói gì, Hoàng Kiệt ngồi đàng hoàng trên ghế salon, Từ Cương rót trà mời hai người. Văn Hồng Vĩ biết Từ Cương là người của Hứa Lập nên không dám đắc tội, khi Từ Cương mời hắn uống trà, hắn còn đứng lên dùng hai tay nhận chén trà và nói lời cám ơn.
Hoàng Kiệt ngồi bên thấy cục trưởng thường ngày luôn ra vẻ nghiêm túc, hôm nay sao lại mềm như tôm thế này. Rồi nhìn Hứa Lập đang ngồi đọc văn kiện, nhìn cũng khoảng tuổi mình, nghe người ta nói hình như năm nay hắn 26 tuổi đã làm thị trưởng Vọng Giang. Mình đã có nhiều năm trong nghề như vậy là chỉ là một anh phó trưởng phòng quèn, mà một người hơn 50 tuổi như Văn Hồng Vĩ lại như một con chó, cuộc đời thật là kỳ diệu.
Một lát sau Hứa Lập đưa văn kiện đã phê duyệt cho Từ Cương, rồi dăn hắn nhanh đi phát văn kiện xuống dưới, để xúc tiến nhanh công việc thu hút đầu tư.
Khi Từ Cương đi cũng nhẹ nhàng đóng cánh cửa, trong văn phòng chỉ còn lại Hứa Lập và Văn Hồng Vĩ cùng với Hoàng Kiệt. Hứa Lập nhìn Văn Hồng Vĩ và Hoàng Kiệt ngồi ở ghế salon nói:
- Cục trưởng Văn và tiểu Hoàng ngồi lại gần tôi, tôi có việc muốn hỏi các người một chút.
Văn Hồng Vĩ nhìn vẻ mặt Hứa Lập hình như không phải là muốn tính sổ với mình, chỉ thở dài rồi vội vàng cùng Hoàng Kiệt tới ghế salon gần bàn làm việc của Hứa Lập.