Không gian yên tĩnh nhanh chóng bị Hứa Lập phá hủy, không biết sao cậu nhỏ lại đứng lên va vào trên người Kế Xuân Mai. Hứa Lập không không khỏi xấu hổ giật giật người, lòng thầm nói: Sao thế này, tối qua do rượu gây họa, nhưng nay không phải là mình mượn rượu, sao lại kiềm chế kém thế này. Chẳng lẽ tối qua mình chỉ là lấy lý do rượu để lý giải cho hành vi cầm thú đó sao?
Kế Xuân Mai cũng cảm thấy phía dưới nóng, sắc mặt ửng đỏ, cô lấy tay vỗ nhẹ cậu nhỏ Hứa Kiếp nói:
- Cậu mạnh mẽ vậy? Tối qua làm suốt đêm bây giờ lại muốn rồi sao?
Hứa Lập mặt càng đỏ hơn nhưng Kế Xuân Mai chẳng những không tức giận mà lại dẫn thuyền vào bến khiến Hứa Lập rên hừ hừ.
- Ghét thế.
Kế Xuân Mai nói vậy nhưng lại vặn người ôm lấy Hứa Lập như một con bạch tuộc.
Hứa Lập tới xã Nhị Đạo ngày thứ ba thì suốt một ngày không có mặt, cũng không đi làm như hắn còn có phó chủ tịch Kế Xuân Mai. Cả ngày hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm, nói về kinh nghiệm quá khứ, chuyện tương lai, cả ngày không ra khỏi phòng, ăn cơm cũng gọi tiểu Phỉ mang lên.
Việc đến nước này Hứa Lập biết hối hận cũng không được, càng không thể trách Kế Xuân Mai. Dù tối qua Kế Xuân Mai rõ ràng là dụ dỗ nhưng mình lại không thể khống chế được đàn em, tự mình đè người ta xuống dưới. Chỉ nhìn quần áo rơi vương trên mặt đất thì biết mình lúc ấy yêu thô bạo bao nhiêu, đặc biệt trên ngực Kế Xuân Mai còn bao dấu tích do tay mình chính là chứng cớ phạm tội tối qua.
Kế Xuân Mai cũng không có yêu cầu gì với Hứa Lập, cô chỉ hi vọng Hứa Lập không oán hận cô, không coi cô là người dưng, từ nay không để ý đến cô là được. Cô thậm chí còn nói chỉ cần Hứa Lập có bạn gái cô sẽ lập tức biến khỏi tầm mắt hắn, tuyệt đối không ảnh hưởng đến cuộc sống của Hứa Lập. Với Kế Xuân Mai, Hứa Lập cảm thấy trái tim có chút rung động cũng không nhẫn lại nói với cô một câu.
Ngày hôm sau hai người đi tới ủy ban xã Nhị Đạo làm việc. Hai người tránh để người khác đàm tiếu đã tách ra người đi vào trước người đi vào sau. Phó Đắc Bưu thấy Hứa Lập liền lớn tiếng nói:
- Tiểu Hứa, hôm qua cậu đi đâu vậy? Di động cũng tắt máy, tôi tìm cậu một ngày không thấy còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.
Hứa Lập cười nói:
- Tối hôm trước tôi có bạn học cũ gọi điện nên tôi về huyện uống rượu cả đêm, ngày hôm qua không đứng lên được. Tôi cũng muốn gọi điện báo về xã nhưng lại không biết số điện thoại bao nhiêu, làm phiền bí thư Phó phải lo lắng.
Đây là do Kế Xuân Mai giúp Hứa Lập tìm cách. Còn với Kế Xuân Mai thì ở xã Nhị Đạo không cần xin phép gì cả nên càng không phải nói gì, cũng không có ai bắt bẻ cô, ngay cả Phó Đắc Bưu cũng nể cô ba phần. Ai bảo đám quan chức ở xã Nhị Đạo này đều hơn Kế Xuân Mai vài tuổi, cô lại là phụ nữ nên càng không chấp nhặt. Về phần người có tuổi ngang cô lại không có ai làm to như cô, căn bản không quản được cô.
- Uh, không có việc gì là tốt rồi, được rồi, cậu đi làm việc đi. Đúng rồi, ngày mai là thứ sáu có hội thi an toàn sản xuất ở huyện, cậu tối nay đi cùng phó chủ tịch Kế về huyện, mai đi họp, thứ hai về làm việc là được. Tôi đi ra ngoài, có việc gì gọi điện báo tôi.
Phó Đắc Bưu nói xong đi ra ngoài, không biết là y tới thôn nào kiểm tra công việc thuận tiện đánh vài ván mạt chược, uống chút rượu.
Hứa Lập đi lên văn phòng trên tầng ba, hắn vừa ngồi xuống thì thấy bóng người:
- Ai vậy, mời vào.
- Là tôi.
Chỉ thấy Từ Cương đứng ở cửa cẩn thận ngó đầu vào nhìn quanh không thấy ai mới vào, vào rồi y còn xoay người đóng cửa.
- Ôi, nhìn cậu tôi mới nhớ, xin lỗi Từ Cương, hôm qua tôi có việc về huyện đến sáng nay mới về. Hôm qua nhận lời muốn dạy cậu mà tôi cũng quên mất, thật sự xin lỗi. Ngày mai….không được rồi, tối nay tôi lại lên huyện tham gia hội thi an toàn sản xuất. Không như vậy đi, tối thứ hai cậu đến tìm tôi, tôi đợi cậu ở văn phòng. Được không?
- Hứa ca, tôi không phải vì việc này, tôi có việc mới tới.
Từ Cương cẩn thận đến bên Hứa Lập nói:
- Tôi nghe nói hôm trước hết giờ làm anh đi cùng Kế Xuân Mai? Anh phải cẩn thận cô ta đó, người ta nói Kế Xuân Mai là một mỹ nhân rắn của huyện, rất tàn nhẫn.
Hứa Lập nhướng mày:
- Hôm đó hết giờ làm tôi đi cùng phó chủ tịch Kế ra khỏi cơ quan. Cô ấy có việc quay về huyện lên tôi mới đi nhờ xe về.
Hứa Lập và Kế Xuân Mai thống nhất nói như vậy, hai người họ không muốn ăn vụng không biết chùi mép để người khác phát hiện ra. Về phần quán ăn có thể mở ở gần trụ sở xã thì đương nhiên biết gì nên nói, gì không nên nói.
Hứa Lập thấy Từ Cương quan tâm mình, hắn rất cảm kích. Nhưng mặt khác thấy Từ Cương nói xấu Kế Xuân Mai cũng làm hắn có chút bất mãn. Từ Cương đi, Hứa Lập ngồi lại văn phòng xử lý hết công việc phát sinh trong hai ngày qua. Đối với việc Kế Xuân Mai chủ động ngã vào lòng mình, Hứa Lập mặc dù cũng hy vọng cô bị mình hấp dẫn nhưng trong lòng Hứa Lập cũng biết rõ mình mới tới xã Nhị Đạo hai ngày, tiếp xúc với Kế Xuân Mai một lần thì có gì có thể hấp dẫn cô chứ?
Nhưng nếu Kế Xuân Mai có ý đồ với mình thì cũng khó tin, trừ những huynh đệ trong phòng ra những người khác ngay cả cha mẹ cũng không biết xuất thân của mình bây giờ thì Kế Xuân Mai càng không thể biết. Nhưng cô đường đường là phó chủ tịch xã sao lại thích một người vừa thi công chức như mình? Hứa Lập suy nghĩ nửa ngày cũng không có câu trả lời.
Xế chiều, lái xe tiểu Lưu tìm Hứa Lập nói phó chủ tịch Kế phải về huyện nên đến gọi hắn cùng đi. Hứa Lập chuẩn bị một chút rồi khóa cửa văn phòng sau đó xuống cùng Kế Xuân Mai rời khỏi xã Nhị Đạo, năm giờ xe tới huyện thành.
- Trợ lý Hứa, nhà cậu ở kia hả? Tôi đưa phó chủ tịch Kế xong rồi cho cậu về nhà.
Tiểu Lưu làm lái xe cho xã Nhị Đạo cũng chục năm nên với việc Hứa Lập có thể lên làm trợ lý chủ tịch ở tuổi này thì y không dám chậm trễ.
- Không cần đâu, tôi muốn đi ngắm cảnh chút, anh cho tôi xuống ngay khu bách hóa là được. Phó chủ tịch Kế xuống ở kia phải không? Không biết có thuận đường không?
Hứa Lập nói.
- Đúng là trùng hợp, nhà phó chủ tịch xã Kế cũng ngay phía đó, là ở tiểu khu An Cư.
Tiểu Lưu cười nói:
- Vừa vặn thuận đường.
- Được rồi, tới tiểu khu An Cư xuống xe là được, Tiểu Lưu phiền anh.
Hứa Lập khách khí nói.
- Phiền gì đâu, đấy là việc tôi phải làm, trợ lý Hứa đừng khách khí như vậy. Đúng rồi trợ lý Hứa, cậu nói nhà cậu ở kia hả, sáng thứ hai tôi đón cậu,
Tiểu Lưu cười nói.
- Nhà tôi ở trong đường bé xe không vào được, cậu ước chừng mấy giờ xe tới tôi ra đây chờ.