Trọng Sinh Vi Quan

Chương 396: Suy nghĩ




- Kế tỷ, chị sống ở Tùng Giang có được thoải mái, hạnh phúc không?

Hứa Lập hỏi.

Kế Xuân Mai trầm mặc, chưa lập gia đình đã có con, nỗi khó xử này người ngoài có thể tưởng tượng được sao? Mấy năm qua mình liên tụ bị dè bỉu, khinh thường, những điều đó đủ để cho một người bình thường sụp đổ. nếu không phải có mẹ đứng sau lưng yên lặng ủng hộ mình, nếu không phải Bảo Bảo đáng yêu là chỗ dựa cho mình, mình thật sự không duy trì được tới hôm nay.

- Anh có ý gì?

- Kế tỷ, tôi biết hơn hai năm qua chị chịu nhiều uất ức ở Tùng Giang, trước đây tôi không biết thì thôi nhưng bây giờ nếu tôi đã biết đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm của mình. Hơn nữa Bảo Bảo giờ còn bé, còn chưa cảm nhận đước cái nhìn của người ngoài đối với mình, nhưng khi con lớn, đi học, đi làm thì tới lúc đó Bảo Bảo sẽ không nghĩ tới cái nhìn của người khác với mình ư?

Kế Xuân Mai trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói:

- Tôi tin Bảo Bảo sẽ vượt qua được khó khăn này.

- Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, sao có thể để con thừa nhận gánh nặng đó, sao có thể con nhận gánh nặng đó? Nếu con không vượt qua được thì không phải hủy cả đời sao?

Hứa Lập kích động nói.

- Vậy anh nói nên làm sao giờ?

Kế Xuân Mai nấc nghẹn.

Hứa Lập nghe thấy Kế Xuân Mai đã khóc, hắn không dám nói gì thêm.

- Ý của tôi là đưa Bảo Bảo ra nước ngoài, hoàn cảnh ở nước ngoài cũng có lợi cho sự trưởng thành của con.

- Ra nước ngoài?

Kế Xuân Mai cũng từng nghĩ tới tương lai của Bảo Bảo, cô thậm chí muốn đưa con tới một nơi xa xôi hẻo lánh bắt đầu cuộc sống mới. Ở đó chắc không có người biết mình nhưng việc học của Bảo Bảo sẽ như thế nào? Ở nông thôn cũng sẽ người nói này nói kia, Bảo Bảo có thể thừa nhận được ư? Kế Xuân Mai cũng nghĩ tới đã đưa con ra nước ngoài, ở nước ngoài người mẹ độc thân nuôi con khá nhiều, hoàn cảnh xã hội và hoàn cảnh sinh tồn cũng thích hợp với con. Nhưng ra nước ngoài không phải muốn là được, vấn đề đầu tiên là quyền lưu trú.

Hơn nữa còn cần tiền, rất nhiều tiền, cuộc sống về sau cũng càng nhiều tiền hơn nữa. Kế Xuân Mai tiết kiệm mấy năm còn chưa đủ để đi vài lượt máy bay thì lấy đâu ra tiền đưa Bảo Bảo ra nước ngoài sống?

- Đúng, ra nước ngoài, chỉ cần chị đồng ý thì chị có thể cùng Bảo Bảo tới Mỹ, Châu Âu, đến bất cứ quốc gia nào chị muốn. Nếu mẹ chị cũng muốn đi thì cũng có thể đi cùng.

- Ôi, anh nói thì dễ nhưng không có mấy trăm ngàn, mấy triệu thì sao có thể yên ổn sống ở nước ngoài chứ? Tôi có thể đi làm thuê nuôi Bảo Bảo nhưng lấy đâu ra tiền mua nhà, tiền xin nhập cư, như vậy chỉ có thể sống chui sống lủi. Về sau Bảo Bảo không thể đi học thì lấy đâu ra tương lai?

Thấy Kế Xuân Mai không phản đối việc ra nước ngoài sống, hắn thầm mừng.

- Chị yên tâm, tiền không phải vấn đề, tôi có thể giải quyết. Chỉ cần chị đồng ý cùng Bảo Bảo ra nước ngoài, tôi cam đoan cuộc sống của chị sẽ không kém hơn quý tộc nước ngoài.

Hứa Lập có tư cách nói câu này, với tỷ phú như hắn sao có thể để con mình sống nghèo khổ chứ?

Kế Xuân Mai ở đầu này lại khẩn trương nói.

- Anh, anh không thể vì tôi và con mà phạm tội.

Theo Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập dám nói thế đơn giản là tham ô, nhận hối lộ. Nhưng Hứa Lập còn trẻ như vậy, tiền đồ sáng láng nếu vì mình và con mà phạm tội rồi bị người phát hiện, đến lúc đó đừng nhìn Hứa Lập có quan hệ với Phạm Kiệt, Phạm Kiệt biết Hứa Lập lấy tiền cho người phụ nữ khác không phải con gái mình, ông ta sao có thể bảo vệ Hứa Lập cơ chứ? Vậy Hứa Lập chỉ có thể vào tù.

- Chị nghĩ gì vậy hả? Tôi sao có thể phạm tội. Chị yên tâm, tiền của tôi đều là tiền sạch sẽ, tôi có được đều là lúc đi học, hơn nữa số tiền đó bây giờ còn góp cùng bạn học mở một quỹ đầu tư mạo hiểm, hàng năm có không ít tiền lãi đủ để cho chị và con tiêu dùng. Chị và con ra nước ngoài thì bạn học của tôi cũng sẽ giúp hai người, tôi cũng có thể yên tâm.

- Anh nói là thật ư?

Kế Xuân Mai vẫn nghi ngờ.

- Đương nhiên là thật, nếu như chị không tin thì chờ một thời gian nữa tôi dẫn chị ra nước ngoài xem xem tôi nói thật hay giả.

- Nếu anh nói là thật thì tôi có thể dẫn Bảo Bảo ra nước ngoài, tốt nhất là Anh vì ở Mỹ không an toàn.

- Được, chị muốn đi đâu sẽ đi đó. Hơn nữa chị có hứng thú thì có thể tới công ty bạn học tôi làm việc, tôi có cổ phần trong công ty này, chị có thể làm đại diện của tôi tại công ty.

Tảng đá trong lòng Hứa Lập coi như được buông xuống khi Kế Xuân Mai đồng ý.

Vì an toàn của Kế Xuân Mai và Bảo Bảo, Hứa Lập không lên gặp hai người, nói chuyện xong Hứa Lập lái xe rời đi. Kế Xuân Mai đứng trên lầu nhìn xe Hứa Lập từ từ đi xa mà trái tim rất loạn. Cô bây giờ đã có chút tin tưởng lời Hứa Lập nói, nhưng cô không biết nên mở miệng với bố mẹ như thế nào nữa, càng đừng nói mời bọn họ sang Anh với mình. Cũng may Hứa Lập không bảo phải đi ngay, cô còn chú thời gian để thăm dò thái độ của bố mẹ.

Hứa Lập rời khỏi nhà Kế Xuân Mai, hắn lại tới Phạm gia. Phạm Ngọc Hoa bây giờ là một trưởng phòng trên cục Tài chính thị xã nên công việc khá bận. Đặc biệt hiện nay khi dịch Sars đang lây lan tại Tùng Giang, Phạm Ngọc Hoa càng phải gương mẫu khi cô còn là con gái của phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt. Vì thế bình thường cô toàn phải làm thêm, hôm nay nhận được điện của Hứa Lập, cô bảo Phạm Ngọc Hoa chờ mình ở trụ sở cục, cô bây giờ mỗi ngày ít nhất phải hết giờ mới về.

Hứa Lập đợi tới 11h30 mới thấy Phạm Ngọc Hoa từ cổng đi ra. Trên mặt cô đeo chiếc khẩu trang to che mất hết khuôn mặt đáng yêu.

Phạm Ngọc Hoa thấy xe Hứa Lập, cô mở cửa xe và nhảy lên ngay. Vào xe Phạm Ngọc Hoa mới bỏ khẩu trang xuống thở hổn hển kêu lên.

- Chết em rồi, không biết bố tìm đâu ra cái khẩu trang này mà có tới mấy chục lớp, đeo vào thở cũng khó khăn.

Hứa Lập mỉm cười vì bộ dạng đáng yêu này của Phạm Ngọc Hoa.

- Thở khó cũng không quan trọng, càng quan trọng hơn là che đi vẻ xinh đẹp, yêu kiều của Phạm Ngọc Hoa nhà ta.

Phạm Ngọc Hoa bĩu môi nói:

- Bản tiểu thư xinh đẹp từ nhỏ há có thể để kẻ phàm phu tục tử thấy một cách dễ dàng chứ?

- Đúng thế, chỉ có anh mới may mắn được thưởng thức.

Hứa Lập rất phối hợp nói.

Phạm Ngọc Hoa không nhịn được nữa, cô nhào tới dựa vào vai Hứa Lập mà cười nghiêng ngả.