Trọng Sinh Vi Quan

Chương 393: Bắt




- Hai vị tối nay cũng mệt rồi, tôi mời hai vị vào nhà uống nước nghỉ một lát, làm việc gì cũng cần nghỉ ngơi mà.

Lão Tam vừa nói vừa đẩy hai người vào phòng.

Củng Quần quay đầu lại nhìn Đái Quân một cái nói:

- Tổ trưởng, hay là chúng ta vào nhà uống nước rồi đi?

Đái Quân gật đầu nói:

- Cũng được, chân tôi nhũn ra không đi nổi nữa rồi.

Vừa nói hai người theo Lão Tam vào phòng.

Hai người vừa vào phòng khách đã thấy trên bàn có hai cốc nước lạnh, bọn họ không hề khách khí ngồi xuống bàn trà. Đái Quân xoa xoa chân mình, còn Củng Quân lại bưng cốc uống.

Đột nhiên đèn trong phòng bị tắt, Đái Quân cùng Củng Quần sửng sốt, không đợi hai người có phản ứng đèn lại sáng lên, cảnh trước mắt đã có biến hoá. Chỉ thấy trước bàn có bốn người đàn ông cầm con dao dài hơn thước trong tay, con dao lóe ánh sáng trông rất đáng sợ.

- Các người, các người muốn làm gì?

Củng Quân ra vẻ sợ hãi, y dùng tay giữ chặt túi, người cuộn vào ghế run rẩy nói.

Lão Tam đứng bên:

- Nhỏ giọng chút, mày mà dám kêu lên đừng trách tao vung dao tới, máu phọt ra. Hắc hắc, bọn tao cũng không có ý gì, chỉ là trong thời gian này hơi khó khăn nên muốn mượn tiền của bọn mày dùng chút.

- Không, không được, đây là tiền công quỹ, nếu nếu cho các người thì tỗi ong đời.

Củng Quân ngồi đó liều mạng giữ túi quần, mồ hôi không ngừng rơi xuống. Đái Quân cũng không dám động đậy.

- Không đưa ư? Vậy mày muốn ăn dao hả? Tao nói với mày, tao cần tiền không lấy mạng, chỉ cần mày phối hợp đưa tiền cho tao, sáng mai bọn tao đi là mày và lão già này còn có mạng sống. Nhưng nếu mày không đưa thì đừng trách tao, tới lúc ấy … hừ hừ.

Lão Tam vừa nói vừa giơ con dao lên vạch vạch trước mặt Củng Quân.

- Tôi, tôi …

Củng Quân lắp bắp không nói thành câu, chẳng qua y vẫn giữ chặt túi quần không có ý giao ra.

Đái Quân ngồi bên đột nhiên mở miệng nói.

- Các người, các người là cầm thú, Hồ sư phụ vậy mà làm cậu của các người, hổ cho lão làm giáo viên cả đời vậy mà lại dạy ra đám súc sinh này.

- Đừng nói tới lão Hồ gì gì đó, bọn tao không biết nó. Hai vợ chồng già đó bị bọn tao buộc trên giường, lát nữa bọn mày sẽ thấy bọn họ.

Lão đại ở bên không nhịn được nói:

- Bọn mày đã không biết điều thì đừng trách chúng tao. Lão Tam, lão Tứ, bọn mày lấy tiền cho tao. Chúng mà dám phản kháng thì lấy máu chúng nếu không chúng còn không biết điều.

Củng Quân và Đái Quân ngồi đó nhìn nhau, biết hai vợ chồng Hồ sư phụ còn sống bọn họ cũng yên tâm.

Lão Tam, lão Tứ đứng ở hai bên mỉm cười đầy âm hiểm đi tới trước người Củng Quân. Lão Tam đi ở phía trái thấy Đái Quân run rẩy ngồi trên ghế cũng không thèm để ý. Trong mắt hắn bây giờ chính là chiếc ví trong túi Củng Quân có bao tiền.

Nhưng không ngờ y vừa mới đi tới trước mặt Đái Quân đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng quá lớn.

- Ra tay.

Lão Tam còn đang nghi ngờ âm thanh vang dội như vậy sao một ông lão trông đầy yếu đuối có thể kêu lên được? Không chờ hắn quay đầu lại đã bị đánh mạnh vào gáy như bị dùng chùy đập vào, hắn ngã xuống mặt đất bất tỉnh.

Lão Tứ cũng đã tới trước người Củng Quân, hắn đang định chuẩn bị ra tay nhưng bị tiếng kêu của Đái Quân làm hoảng sợ. Chỉ trong nháy mắt đó y đột nhiên cảm thấy tay nhẹ bẫng, con dao trong tay hắn không biết từ lúc nào đã chạy vào tay Củng Quân. Mà Củng Quân kia cũng đã đứng dậy cười lạnh với hắn.

Phản ứng của lão Tứ khá nhanh, hắn biết tình hình không ổn, dao đã vào tay đối phương nên vội vàng lui ra sau vài bước. Hắn thuận tay cầm lấy chiếc đèn bàn cạnh bàn uống nước đánh về phía Củng Quân.

Củng Quân mặc dù đoạt được dao nhưng con dao dài hơn thước, đèn bàn lại dài thước rưỡi đồng thời phòng khách quá hẹp nên hắn không thể tới gần lão Tứ được. Củng Quân ném chủy thủ và cầm lấy chiếc đèn còn lại ở gần mình đấu với lão Tứ.

Ngay lúc này phía sau lại vang lên hai tiếng nổ làm cho lão Tứ ngây dại. Củng Quân lập tức lợi dụng cơ hội hiếm có này tiến lên khống chế lão Tứ. Lúc này y mới có thời gian quay đầu lại nhìn và phát hiện ba tên còn lại đã ngã xuống mặt đất, mà Đái Quân đang đứng đó một chân giẫm trên đầu tên lão đại.

Đái Quân vừa nãy đánh ngã Lão Tam liền thoáng cái đứng lên. Chân y điểm vào bàn trà nhảy lên cao hơn mét, hai cước vung lên phân biệt đá vào lão Đại, lão Nhị. Lão Đại, lão Nhị lúc này đã bị cảnh trước mặt dọa sợ, hai con dê béo thoáng cái biến thành hai siêu nhân. Đặc biệt là lão già kia không ngờ lại nhảy được cao như vậy, lão ta không đi thi thể thao còn làm nhân viên thu phí điện nước làm gì cơ chứ?

Không đợi lão Đại, lão Nhị phản ứng lại, hai chân của Đái Quân đã đánh trúng hai người, hai người này không kịp nói một câu đã ngã xuống.

Những điều này Củng Quần mặc dù không có nhìn thấy, nhưng lão Tứ đứng đối diện với y lại thấy rõ ràng. Trong tay đại ca, Nhị ca cầm chủy thủ nhưng chưa kịp phản kháng đã bị người đánh xuống đất, hắn thậm chí muốn gào lên gọi mọi người vào xem siêu nhân nên đâu còn có tâm trạng mà đấu với Củng Quân. Hắn rất nhanh đã bó tay chịu trói.

Bốn tên tội phạm có ba bị bất tỉnh, một bị bắt, nguy hiểm dã được giải trừ.

Đái Quân lúc này mới đi tới mở cửa gọi to.

- Lên, đã bắt được kẻ tình nghi.

Đái Quân trông rất oai phong đâu có vẻ gì yếu ớt như nãy?

Xông lên nhanh nhất chính là cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh, phía sau còn có một đám cảnh sát. Triệu Quốc Khánh đi lên không vội vàng vào mà cầm tay Đái Quân nói:

- Thị trưởng Hứa, sao rồi, không có gì nguy hiểm chứ?

Hóa ra Hứa Lập đã đóng làm Đái Quân.

Hứa Lập lắc đầu nói:

- Không có gì, tôi về văn phòng trước, mặc thế này đúng là khó chịu. Anh chú ý an toàn của hai vợ chồng Hồ sư phụ, lát nữa tội phạm tỉnh lại anh thẩm vấn và báo cáo với tôi.

- Vâng, thị trưởng Hứa, tôi thẩm vấn xong lập tức báo cáo với lãnh đạo.

Triệu Quốc Khánh nhìn theo đối phương lớn tiếng nói.