- Không còn ư? Lưu Văn, anh phải biết rõ tội đồng lõa sẽ xử rất nặng, cả đời phải ăn cơm tù đó. Hơn nữa anh đừng hy vọng Đổng Dương Minh còn có thể đi ra nữa. Y đã khai một phần nếu không sao chúng tôi có thể nhanh chóng tìm được tới đây? Anh đừng cố chấp nữa, anh tuy bao che cho Đổng Dương Minh nhưng y đã sớm bán anh rồi. nếu không chúng tôi sao biết ở đây còn thẻ ngân hàng? Anh giấu ở đâu?
- Hết rồi, thật sự hết rồi.
Lưu Văn ngoài mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất khẩn trương, sợ hãi. Y đang không chắc chắn là Đổng Dương Minh đã khai hay là Triệu Quốc Khánh đang lừa mình?
- Hừ, Lưu Văn, anh giỏi đó. Anh cho rằng anh không nói là chúng tôi không tìm được ư? Một ngày không tìm được thì tìm một ngày, một tháng, một năm. Chỉ riêng số vàng này đủ để phán anh 10, 20 năm rồi, anh đừng mang theo chút hy vọng gì. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, anh không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho vợ con chứ?
- Tôi ….
- Lưu Văn, anh mau nói đi, chúng ta tranh thủ lập công chuộc tội, anh không phải muốn bỏ mặc em và con đó chứ?
Vợ Lưu Văn đột nhiên từ trong nhà chạy ra cầm tay chồng khóc.
- Anh …
Chút ngoan cố cuối cùng của Lưu Văn đã mất.
- Tôi nói …
Nhân viên phá án lấy ra tám thẻ ngân hàng từ trong bụng một con cá để trong tủ lạnh nhà Lưu Văn, trong thẻ có tổng cộng 3,8 triệu. Tới tận đây chứng cứ của Đổng Dương Minh đã thu thập hết, hơn nữa nếu như tìm tiếp nhất định sẽ tìm được càng nhiều chứng cứ phạm tội của Đổng Dương Minh.
Hứa Lập nghe được tin báo cáo này, hắn cao độ tán dương cũng hy vọng bọn họ có thể tiếp tục phát huy, phối hợp, đưa ra càng nhiều con chuột ở Vọng Giang ra.
Đổng Dương Minh tuy đã đủ chứng cứ nhưng chuyện càng quan trọng hơn với Vọng Giang bây giờ là làm thế nào để giảm sự khẩn trương của tài chính. Hứa Lập cũng biết sau khi Đổng Dương Minh bị bắt, đám người phạm tội khác nhất định sẽ càng hoảng sợ. Hơn nữa do thị ủy, ủy ban thị xã gây áp lực thì có lẽ không bao lâu nhất định sẽ có người chủ động đến Ủy ban kỷ luật tự thú, sẽ nộp khoản tài chính tham ô lại, khoản tiền này cũng sẽ nộp vào ngân sách của thị xã và chỉ được lấy ra tới khi vụ án kết thúc hoàn toàn. Mà tài sản của Trịnh Quân Ba tạm thời còn chưa thể đem ra đấu giá cũng phải đợi đến khi chính thức tuyên phán Trịnh Quân Ba mới được.
Cho nên ngày hôm sau Hứa Lập lên Tùng Giang, hắn hy vọng có thể được thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang ủng hộ về mặt tài chính.
Bí thư thị ủy Cát Binh cùng thị trưởng Tằng Ích nghe Hứa Lập kể khổ đều nói nhất định sẽ giúp Vọng Giang vượt cửa ải khó khăn này. Dù sao bây giờ Cát Binh cùng Tằng Ích đều nợ nhân tình của Hứa Lập, hơn nữa Hứa Lập còn có quan hệ với phó bí thư tỉnh ủy Văn Thiên cùng phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt nên bọn họ đương nhiên phải giúp.
Vì thế thị ủy Tùng Giang đặc biệt tổ chức hội nghị thường vụ chuyên môn họp nghiên cứu khó khăn mà Vọng Giang gặp phải. Trên hội nghị Hứa Lập báo cáo qua tình hình Vọng Giang với các vị thường vụ cũng đưa ra vấn đề mà Vọng Giang đang gặp.
Nghe xong Hứa Lập báo cáo, tất cả thường vụ đều nhất trí cho Vọng Giang vay một khoản. Các vị thường vụ Tùng Giang không ai muốn đắc tôi ngôi sao chính trị mới nổi ở quan trường tỉnh cả. Về phần số tiền cho vay thì phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt quản lý tài chính toàn thị xã quyết định cho Vọng Giang vay 15 triệu, khoản tài chính này trong vòng nửa tháng sẽ chuyển tới tài khoản Vọng Giang. Chẳng qua số tiền này không phải là cho không mà phải trả lại, trong ba năm Vọng Giang phải trả lại cho ngân sách tài chính Tùng Giang. Hơn nữa Hứa Lập còn cam đoan với thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang là trong ba năm chẳng những sẽ trả lại tiền còn trả cả lãi theo lãi suất ngân hàng.
Hứa Lập rất vui mừng khi có được kiên quyết như thế này. Sau khi tan họp hắn lập tức báo tin về cho Lưu Hồng Đào biết.
Khoản tiền này thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang cho Vọng Giang vay cũng chính sự khẳng định của lãnh đạo đối với công việc của Hứa Lập, Hứa Lập sao có thể không vui mừng.
Nếu như không phải tín nhiệm Hứa Lập, Cát Binh cùng Tằng Ích sao có thể cho Hứa Lập vay 15 triệu chứ? Đến lúc đó người bị xui xẻo không chỉ có riêng Hứa Lập mà còn là cả Vọng Giang.
Vọng Giang tạm thời giải quyết được vấn đề tài chính, Hứa Lập cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn về Vọng Giang ngay. Mặc dù Hứa Lập có nhiều việc ở trên Tùng Giang, có Phạm Ngọc Hoa, có mẹ con Kế Xuân Mai nhưng bây giờ hắn còn có nhiều việc hơn nữa ở Vọng Giang. Hắn chỉ có thể gọi điện cho hai người nói chuyện vài câu rồi lập tức về Vọng Giang.
Sau khi Đổng Dương Minh bị bắt, chính trường và xã hội Vọng Giang đều chấn động, các lời đồn truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều quan sát sự phát triển của vụ án. Dù sao vụ án này không chỉ có quan hệ tới tương lai của Vọng Giang mà càng quan hệ trực tiếp tới lợi ích của hơn 600 ngàn dân chúng Vọng Giang.
Cho nên vào lúc này Hứa Lập càng không thể khinh thường, hắn phải về tọa trấn Vọng Giang nhằm chấn nhiếp kẻ có ý đồ nham hiểm.
Cuối tháng 8, bầu trời Vọng Giang không có một bóng mây, ánh nắng như muốn thiêu đốt cả mặt đất, trên mặt đất cũng không ngừng nổi lên từng cơn sóng nhiệt khiến người ta không thở nổi. Các gốc cây cổ thụ ở trụ sở cũng không thể nào chắn được ánh nắng… Mỗi khi trưa tới mọi người luôn cảm thấy rất mệt mỏi, cả người mệt mệt như vừa tỉnh ngủ vậy.
Hứa Lập lúc này đang ngồi ở văn phòng buồn ngủ, mặc dù hắn đã bật quạt ở mức nhưng điều hòa gần như không thổi ra một tia gió mát nào. Hứa Lập dùng khăn mạt lau mồ hôi trán, hắn có chút buồn bực thầm nghĩ “Văn phòng sao không bố trí điều hòa phòng của các lãnh đạo nhỉ? Nếu không trời mùa hè thế này mọi người sao có thể sống sót được chứ? Nhưng bây giờ trong cả trụ sở làm việc ủy ban thị xã chỉ có mỗi phòng hội nghị là có điều hòa, ngay cả văn phòng của bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào cũng không có, nếu mình được trang bị thì có phải hơi quá không? Càng huống chi tình hình Vọng Giang bây giờ khá phức tạp, mình tuyệt đối không thể để người nắm được chút sơ hở nào.