- Trịnh Quân Ba, lúc này anh nhớ được thân phận cô bé đó chưa?
Triệu Quốc Khánh cười hắc hắc nói.
- Các người quá tàn nhẫn, tôi vốn nghĩ mình đã đủ độc không ngờ so với các người là không đáng gì cả. Nếu sớm biết còn có loại thủ đoạn này thì đám người không chịu hợp tác với tôi đã sớm quỳ xuống xin tha rồi.
Trịnh Quân Ba vừa rồi bị năm sáu cảnh sát cho một trận bằng côn điện, chùy sắt… mặc dù sớm biết sẽ bị tử hình, Trịnh Quân Ba vốn định dù chết cũng không nói ra thân phận của cô bé kia để chơi khăm đám người Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập. Nhưng gần tiếng vừa rồi đối với Trịnh Quân Ba như là cả năm trời, hắn sợ muốn chết thì còn dám kiên trì gì nữa?
Nghe xong Trịnh Quân Ba nói, Vạn An Hùng có chút lo lắng, Triệu Quốc Khánh làm trong ngành còn không sao, nhưng Hứa Lập nghe nói tốt nghiệp đại học là vào quan trường luôn, hắn có thể hiểu cho mình không? Đừng để vì việc này mà làm Hứa Lập có ấn tượng không tốt với mình đó.
Kỳ thật Vạn An Hùng lo quá nhiều. Hứa Lập lúc ở trong quân đội ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ thì có gì chưa thấy chứ? Đừng nói là dùng hình, năm đó hắn vì trong thời gian ngắn tìm được đầu mối đã giết tới 11 người, sau ba phút hắn tìm được tin tình báo cần thiết. Cho nên Hứa Lập cũng không phải kẻ bấu chặt lấy lý thuyết. Trịnh Quân Ba còn là loại cặn bã, Hứa Lập căn bản không thương xót gì y.
- Trịnh Quân Ba, bây giờ anh có thể nói chuyện rồi chứ? Chúng tôi không có thời gian nghe anh nói nhảm nữa. Nếu không tôi cũng chỉ có thể để mấy đồng chí cảnh sát vừa rồi tiếp tục “tâm sự” với anh. Chúng ta cũng không gấp, anh không muốn nói thì mai rảnh tôi lại tới.
Hứa Lập nói xong bưng chén trà lên thổi.
- Không cần, không cần, tôi nói, tôi nói hết.
Vừa nghe nói mình còn phải gặp mấy tên cảnh sát kia, Trịnh Quân Ba run lên. Y không muốn gặp bọn họ nữa, quá đáng sợ.
Hứa Lập thầm nghĩ “xem ra người ác còn có người ác hơn” Trịnh Quân Ba mới bị đánh có một trận mà lại ngoan như con chó.
Lúc này Trịnh Quân Ba mới kể về thân phận của cô bé.
Mọi người nghe xong càng tức giận. Hứa Lập còn trực tiếp bảo Vạn An Hùng cho Trịnh Quân Ba “ăn cơm” với số lượng gấp đôi vừa nãy.
Thì ra cô bé tên là Tô Thiên Nguyệt, bố mẹ cũng không phải là người giàu có gì. Mẹ Tô Thiên Nguyệt – Ngô Mính là bạn học hồi cấp ba với Trịnh Quân Ba. Lúc học cấp ba Trịnh Quân Ba đã nổi tiếng là tên lưu manh trong trường, Ngô Mính lại là học sinh xuất sắc của trường. Ngô Mính chẳng những học giỏi mà ngay từ hồi đó đã xinh đẹp như hoa, là hoa hậu của trường.
Mà Trịnh Quân Ba vì tiếp xúc nhiều với đám lưu manh nên sớm trưởng thành, y thích Ngô Mính. Nhưng Ngô Mính đương nhiên coi thường người như Trịnh Quân Ba. Lúc đó Ngô Mính học giỏi nên được giáo viên yêu mến, hơn nữa không khí lúc bấy giờ còn không như hiện tại, cho dù Trịnh Quân Ba có hư hỏng thế nào cũng không dám quá đáng. Hắn cùng lắm chỉ viết vài bức thư tỏ tình hoặc là khi tan học chặn Ngô Mính lại nói chuyện mà thôi.
Tới khi Ngô Mính và Trịnh Quân Ba tốt nghiệp cấp ba, Trịnh Quân Ba bị bố đẩy vào quân đội hy vọng hắn ngoan trở lại. Ai ngờ Trịnh Quân Ba được ba bà chị nuông chiều từ bé nên đâu chịu được khổ. Hắn vào quân đội có nửa năm đã bỏ trốn.
Nghe tin này bố Trịnh Quân Ba tức tới hộc máu, gần như muốn cắt đứt quan hệ với Trịnh Quân Ba. Nhưng Trịnh Quân Ba dù sao cũng là con trai duy nhất của ông, cuối cùng bố hắn nhờ bạn làm thủ tục xuất ngũ sớm cho Trịnh Quân Ba. Nếu không phải có ông bố ra mặt thì Trịnh Quân Ba đã bị đưa ra tòa án quân sự xử rồi.
Vì vậy Trịnh Quân Ba đương nhiên không dám quay về Vọng Giang, nếu về bố hắn nhất định sẽ đánh gãy chân hắn. Trịnh Quân Ba ở bên ngoài bốn năm trời, nhờ có ba người chị thi thoảng cho hắn ít tiền để hắn sinh hoạt. Đến khi ông bố bớt giận, Trịnh Quân Ba mới dám về Vọng Giang. Chẳng qua hắn không dám về Vọng Giang hoành hành vì ông bố của hắn vẫn ở đó.
Mà trong thời gian này Ngô Mính đã thi đỗ đại học, rời khỏi Vọng Giang. Ngô Mính sớm đã quên Trịnh Quân Ba, nhưng Ngô Mính là mối tình đầu của Trịnh Quân Ba, Trịnh Quân Ba không thể nào quên được ngay cả khi đã có vài đời bạn gái.
Thời gian thoáng cái trôi qua 15, 16 năm. Một thiếu nữ năm nào đã lập gia đình. Ngô Mính sau khi tốt nghiệp đại học đã về Vọng Giang để tiện chăm sóc cho bố mẹ, cô quen Tô Khoan và kết hôn, tiếp đó là Tô Thiên Nguyệt được sinh ra. Một nhà ba người hạnh phúc sống với nhau.
Nhưng năm năm trước cũng là khi Tô Thiên Nguyệt được bảy tuổi cuộc sống của bọn họ đã thay đổi hẳn. Lúc ấy Ngô Mính mặc dù đã hơn 30 nhưng vẫn rất xinh đẹp, trên mặt không có dấu ấn thời gian nào cả. Ở cơ quan Ngô Mính đang làm việc thường hay bảo cô đi tiếp khách của cơ quan.
Một ngày cơ quan lại có khách, lãnh đạo gọi Ngô Mính cùng tới nhà hàng. Mặc dù Ngô Mính sớm không thích đi tiếp khách nhưng lại nghĩ lãnh đạo đối với mình rất tốt, hàng năm mình đều được bình chọn làm nhân viên xuất sắc, có chuyện tốt gì cơ quan cũng không quên mình, nhà cô bây giờ cũng là do cơ quan phân cho. Ngô Mính đâu thể không nghe lời lãnh đạo.
Nhưng vị khách lần này lại làm Ngô Mính hoảng hốt, người khách tới đúng là Trịnh Quân Ba vừa mới trở về Vọng Giang không lâu. Hai người vừa gặp mặt, Trịnh Quân Ba thoáng cái đã nhận ra Ngô Mính, tâm trạng của y lúc đó rất phức tạp. Mấy năm qua Trịnh Quân Ba đã quen mười mấy phụ nữ nhưng y không yêu ai thật lòng cả. Trịnh Quân Ba cũng chưa bao giờ quên Ngô Mính. Hôm nay một lần nữa gặp lại làm mắt Trịnh Quân Ba sáng lên.