Hứa Lập biết khi điều tra Trịnh Quân Ba nhất định liên quan tới nhiều cán bộ lãnh đạo. Cho nên muốn phá án lần này phải chú ý tới phương pháp, đặc biệt là việc mới phát sinh trong hệ thống công an càng phải chú ý tới sách lược, mà Diêu Quế Tĩnh hết sức phù hợp với điều kiện này.
- Chủ nhiệm Diêu, như vậy tôi cũng an tâm, như vậy cô cũng hiểu rõ tôi qua bí thư Triệu Bảo Cương. Lần này tôi đến Vọng Giang nhận chức có mục đích rõ ràng, tôi cũng nói thẳng cho cô biết. Lần này tôi đến Vọng Giang chỉ có hai nhiệm vụ, một là tra hoàn toàn băng đảng tội phạm do Trịnh Quân Ba cầm đầu một lưới bắt hết nhóm người này. Hai là phát triển kinh tế xã hội Vọng Giang nhanh hơn, để toàn bộ nhân dân có cuộc sống ổn định, giàu có. Hơn nữa trước khi tới đây tôi cũng đến cam đoan với bí thư Cát và thị trưởng Tằng, trong một năm phải hoàn thành hai nhiệm vụ này. Mà trong hai nhiệm vụ trên quan trọng nhất là nhiệm vụ đầu tiên, chỉ cần nhóm người Trịnh Quân Ba ở ngoài một ngày thì đừng nói tới phát triển Vọng Giang, ngay cả tính mạng và tài sản nhân dân cũng không thể an toàn. Cho nên tôi hy vọng chủ nhiệm Diêu có thể phối hợp công tác cùng tôi.
- Đây cũng là nhiệm vụ và trách nhiệm của tôi.
Diêu Quế Tĩnh nghiêm túc nói, hơn nữa Diêu Quế Tĩnh cũng rõ ràng, thị ủy, chính quyền thị xã Tùng Giang có thể đem nhiệm vụ nặng như vậy giao cho Hứa Lập nhất định là tin hắn, cũng tin vào năng lực của hắn. Nếu như với việc này mà mình không phản ứng rõ ràng thì nhiều năm lăn lộn trong quan trường như vậy là tay không:
- Vậy vụ án hệ thống công an nhận hối lội nên làm gì bây giờ?
- Bí thư Triệu Bảo Cương Giang Ninh nếu như nhắc tới tôi thì cũng có nói tới cục trưởng Triệu Bảo Cương. Dù sao cục trưởng Triệu là người Giang Ninh, còn làm cấp dưới của bí thư Triệu, bí thư Triệu là hiểu rõ nhất về Triệu Quốc Khánh.
- Bí thư Triệu quả thật có nói với tôi về cục trưởng Triệu, cho nên lần này tôi cũng không tin cục trưởng Triệu nhận hối lộ, hẳn là có người vu oan.
- Chủ nhiệm Diêu, tôi cũng nói thật cho cô biết, cục trưởng Triệu là do tôi đặc biệt đề nghị bí thư Cát đặc biệt đề nghị điều đến làm cục trưởng yw. Cục trưởng Triệu là người như thế nào thì tôi hiểu rõ hơn cô, cho nên lần này hệ thống công an cải cách tôi đều biết và cũng đồng ý.
Hứa Lập nói xong những lời này đặc biệt chú ý tới phản ứng của Diêu Quế Tĩnh. Nhưng Diêu Quế Tĩnh cũng không toát ra vẻ mặt giật mình, xem ra Triệu Bảo Cương đã nói quan hệ của mình với Triệu Quốc Khánh qua cho Diêu Quế Tĩnh.
Khi Hứa Lập nói những lời này trong lòng Diêu Quế Tĩnh cũng nhìn ra quan hệ Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh, cũng đánh giá cao hơn về hai người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh. Hứa Lập có thể chọn một người làm thường vụ thị ủy Vọng Giang thì có thể thấy địa vị của Hứa Lập trong mắt lãnh đạo thị ủy, ủy ban Tùng Giang lớn đến mức nào
Hứa Lập lại nói tiếp:
- Mặc dù tôi và cục trưởng Triệu có nghiên cứu qua về lần cải cách này, tất nhiên cũng có những bộ phận cắt giảm người. Chúng tôi cũng muốn nhân dịp này một lưới bắt hết phải nhanh chóng khôi phục hệ thống công an với đội ngũ cảnh sát trong sạch. Chỉ là chúng tôi không ngờ những người đó ở ngoài lại truyền tin đồn, phạm vi ảnh hưởng cũng mở rộng, đương nhiên những người của Trịnh Quân Ba cũng có liên quan. Theo như báo cáo của cục trưởng Triệu với tôi, bây giờ toàn bộ lãnh đạo cán bộ trong cục có đến 70 người đến biếu tiền cho hắn. Nếu như thật sự điều tra thì sợ rằng những vị quan chức đó cũng khó giũ được ghế. Danh sách cải cách nhân sự lần này vừa mới công bố một thời gian thì có tới 70% cán bộ tra ra là bị mất chức. Cô nói họ cải cách như vậy có thể tiếp tục sao? Hệ thống công an còn có thể chiến đấu sao? Đến lúc đó chúng ta lấy cái gì mà đấu lại với đám người Trịnh Quân Ba?
Diêu Quế Tĩnh gật đầu nói:
- Hệ thống công an không cải cách không được, nếu không bọn họ chỉ có thể làm con hổ cảnh, khả năng phát huy của họ là không thể. Nhưng bây giờ lời đồn về việc hệ thống công an yw toàn là mua bán chức vụ, nhận hối lộ cũng đã truyền khắp toàn hộ thị xã. Nếu không nghiêm túc điều tra thì sợ rằng ảnh hưởng là cực kỳ ác liệt. Cho nên tôi chẳng những muốn tra vụ án này mà muốn múa trống khua chiêng, điều tra tới cùng.
Với những gì Diêu Quế Tĩnh nói Hứa Lập cũng sửng sốt, không biết Diêu Quế Tĩnh có ý gì.
Diêu Quế Tĩnh hiểu rõ ý liền nói:
- Thị trưởng Hứa, muốn tra án thì phải do ủy ban kỷ luật chúng tôi đến điều tra. Đến lúc đó cần tra người nào, người nào đáng tra, chỉ cần anh và cục trưởng Triệu đưa ra một danh sách, tôi cam đoan tất cả những người này không một ai lọt lưới. Hơn nữa việc điều tra cũng không phải chỉ là việc nhận hối lộ lần này, thậm chí còn có đột phá khi thẩm vấn, có lẽ có người sợ hãi khai ra những điều ngoài ý muốn.
Hứa Lập nghe xong cười nói:
- Chủ nhiệm Diêu, cô đúng là túc trí đa mưu, vốn toàn là chuyện xấu lại bị cô lợi dụng thành chuyện tốt, để họ tự mang đá đập vào đầu mình. Được, quyết định như vậy đi, lần này tất cả nhân viên hối lộ do các người thẩm tra một lần. Người nhẹ có thể cảnh cáo, nghiêm trọng thì các người phụ trách điều tra tới cùng.
- Thị trưởng Hứa, anh yên tâm, tôi nhất định làm chuyện này thật tốt.
Diêu Quế Tĩnh cam đoan với Hứa Lập.
Hứa Lập đột nhiên nghĩ chuyện này là chuyện lớn của thị xã, dù mình là thị trưởng, Diêu Quế Tĩnh là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tuy hoàn toàn có quyền quyết định chuyện này. Nhưng dù nói thế nào, trên chính quyền thị xã còn có thị ủy, trên đầu mình còn có bí thư thị ủy. Việc lớn như vậy mà không thông báo với bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào một chút thì không thể nào nói được.
- Chủ nhiệm Diêu, chuyện này giờ lớn như gió bão, sợ rằng bí thư Lưu cũng nghe được không ít lời đồn. Chúng ta có nên thông báo với bí thư Lưu một chút kết quả cuộc nói chuyện của chúng ta và cũng nghe ý kiến của hắn không?
Diêu Quế Tĩnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Thị trưởng Hứa, anh vừa tới Vọng Giang thời gian ngắn nên hoàn toàn không biết bí thư Lưu Hồng Đào.
Hứa Lập nghe xong nhướng mày nói:
- Chẳng lẽ bí thư Lưu Hồng Đào lại có liên quan tới Trịnh Quân ba?
- Không phải vậy, chuyện là bí thư Lưu bị thất lạc cháu 5 năm rồi vì thế tính tính cũng thay đổi. Lúc đó bí thư Lưu động viên toàn bộ lực lượng thị xã tìm người nhưng tìm gần nửa năm cũng không thấy. Có thể là hắn nghĩ mình là bí thư thị ủy mà ngay cả cháu của mình cũng tìm không thấy nên trong lòng buồn bực, từ đô không để tâm tới công việc nữa. Nếu không như vậy thì Trịnh Quân Ba cũng không có khả năng kiêu ngạo, làm mưa làm gió ở Vọng Giang đến vậy. Mấy năm qua Vọng Giang phát sinh vụ án đấu súng, thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang điều lực lượng đến muốn tra rõ án. Chẳng qua tôi nghe nói bí thư Lưu cũng không động lòng, thậm chí tưng nói, hắn nguyện gánh toàn bộ trách nhiệm của lãnh đạo, miễn chức cũng không sao cả.