Trọng Sinh Vi Quan

Chương 207: Gia nhập tuyết báo




Hai đội đỏ, xanh đều thấy được sự lợi hại của biệt đội Tuyết Báo, bọn họ đều đã phục. Mà trong báo cáo về cuộc diễn tập này với Quân ủy trung ương cũng đã trọng điểm nhắc tới biệt đội Tuyết Báo đã có vai trò tối quan trọng khi binh lực hai bên đội xanh đỏ chênh nhau.

Trong hội nghị liên quan của Quân ủy trung ương, phó chủ tịch quân ủy hết sức hài lòng với biểu hiện của biệt đội Tuyết Báo, khích lệ biệt đội Tuyết Báo, nói bọn họ là một biệt đội nho nhở ở trên chiến trường lại có thể vượt qua một sư đoàn. Rất nhanh đánh giá về biệt đội Tuyết Báo đã truyền khắp các quân khu trong cả nước, đồng thời việc thành lập, mở rộng biệt đội Tuyết Báo cũng được đưa lên bàn nghị sự của Quân ủy trung ương.

Hứa Lập đang đắm chìm trong ký ức đột nhiên bị Hạng Long vỗ vỗ vai tỉnh lại. Hứa Lập sửng sốt một chút nhìn Hạng Long, Hạng Long không thấy Hứa Lập có gì khác thường. Y than thở.

- Túc tử, tôi bây giờ có chút hối hận nếu năm đó nhập ngũ là tôi thì tốt biết mấy. Chỉ bằng năng lực của tôi thì bây giờ sao có thể kém Nhị tử, chỉ sợ hẳn là có thể đi vào biệt đội Tuyết Báo này, đã sớm thành thượng úy thậm chí là đại úy.

Không đợi Hứa Lập mở miệng, tên Béo ở bên đã kêu lên.

- Được rồi Tiểu Tượng, ông đừng ở đó mà khoe khoang, ông không nghe vừa nãy Nhị tử đã nói sao? Chức thượng úy này của hắn đến dễ vậy ư? Đó là thành quả sau cả năm khổ luyện. Sáu huynh đệ chúng tôi cũng chỉ có Nhị tử là kiên trì được, đấy còn là nhờ công Túc tử giúp Nhị tử luyện tập nếu không, hừ hừ…

- Đúng thế Tiểu Tượng, ông chỉ thích hợp làm xã hội đen, làm kẻ lấn nam, hiếp nỡ mà thôi, ông nên biết đủ là vừa.

Tôn Cực nhìn nhìn Hạng Long và Tề Lộ Oánh, y có chút xấu xa nói.

- Nói linh tinh này.

Hạng Long vung tay bắt Tôn Cực ngồi cạnh mình. Tôn Cực mặc dù ở nước ngoài nhưng y vẫn tập luyện theo những gì Hứa Lập đã dạy. Y như con rắn xoay người tránh sang bên thoát được trảo của Hạng Long. Nhưng ngay khi y định tiếp tục cười nhạo Hạng Long thì lại vui hóa thành buồn. Tề Lộ Oánh ngồi tại chỗ thấy cơ hội vung tay ra véo Tôn Cực. Tôn Cực đau điếng kêu than.

- Được rồi, đừng làm loạn nữa, chúng ta nghe Nhị tử nói tiếp.

Hứa Lập bởi vì nhớ lại tình cảnh của mình năm đó khi ở Tuyết Báo nên tâm trạng không được cao. Chẳng qua kiếp này chỉ sợ khó có thể có liên quan với Tuyết Báo nữa. Điểm quan hệ duy nhất chỉ sợ chỉ có thể thông qua Nhị tử, vì thế Hứa Lập bây giờ càng hy vọng nghe về chuyện của Nhị tử ở Tuyết Báo.

Tên Béo cũng hùa theo:

- Đúng, ông vừa nãy nói khổ luyện một năm nhưng tôi thấy đâu có khổ gì, chẳng lẽ còn khổ hơn năm đó Túc tử huấn luyện chúng ta?

Tên Béo mặc dù không nhận thấy Hứa Lập có gì khác lạ nhưng đàn ông vốn thích nghe chuyện trong quân ngũ. Mặc dù bản thân không tự cảm nhận nhưng nghe huynh đệ của mình kể lại cũng là một thú vui.

Nhị tử không lập tức trả lời mà y nhìn Hứa Lập thật sâu, lát sau mới nói.

- Đương nhiên là khổ hơn nhiều. Túc tử năm đó mặc dù huấn luyện chúng ta nhưng ngoài ngày nghỉ thì chúng ta vẫn phải đi học, có khi còn phải ra nước ngoài tiến hành khảo sát một ít hạng mục. Mà có tập luyện mệt cũng ăn toàn đồ nhiều chất dinh dưỡng. tên Béo, tôi nhớ năm đó ông ăn vi cá như ăn cháo, ăn gần như cả một chậu con.

Tên Béo sờ sờ đầu nói.

- Vậy không phải là Túc tử thấy tôi luyện tập vất vả, biết tôi ăn ngon nên lấy vi cá ra dụ tôi ư? Đừng nói tôi, các ông có ai thiếu phần nào? Còn không phải cũng tranh cướp với tôi sao? Chỉ tiếc năm đó ăn quá nhanh nên căn bản không biết vi cá có mùi vị gì. Tiểu Tượng, nếu không ông chuẩn bị vài bát để tôi cảm nhận lại hương vị năm đó.

- Cút.

Hạng Long cười mắng.

- Ông đừng có giả nghèo với anh đây, hôm nay ông nói như thế nào cũng là nhà tư bản, là chủ tịch của tập đoàn hơn chục tỷ, vậy mà ông còn không biết xấu hổ tới kiếm lợi ở chỗ tôi, cẩn thận tương lai ông sinh con không có lỗ đít.

- Phi, phi phi, nói linh tinh. Ông còn dám nói tôi là nhà tư bản, tôi đâu có được, tôi không phải là làm thuê cho các ông sao? Đừng quên số tiền đó cũng có một phần của các ông.

- Được rồi, chúng ta nghe Nhị tử nói tiếp đi.

Vu Lượng cắt ngang cuộc tranh cãi của tên Béo và Hạng Long.

Vương Đào thấy mọi người nhìn mình, y nói tiếp.

- Năm đó chúng ta chẳng những được ăn ngon, hơn nữa Túc tử còn mời mấy bác sĩ y học cổ truyền lên bài thuốc cho chúng ta tắm, xoa bóp, điều kiện này trong quân đội sao có thể ó được.

- Vậy ông huấn luyện như thế nào?

Tên Béo rất tò mò.

- Tôi có thể nói là khổ.

Lệnh điều động năm đó đặt trước bàn sư trưởng của Vương Đào, vị lãnh đạo này cuối cùng cắn răng lại đồng ý để Vương Đào tham gia cuộc tập huấn của biệt đội Tuyết Báo, y làm vậy là không muốn ảnh hưởng tới tiền đồ của Vương Đào, cũng muốn chuyển nhân tài tới cho biệt đội Tuyết Báo.

Mà khi Vương Đào đi tới căn cứ tập huấn của biệt đội Tuyết Báo thì mới phát hiện có khoảng hơn 500 người giống như mình đi tới đây.

Thông qua thành viên chỉ đạo giới thiệu Vương Đào mới biết thì ra phía dưới biệt đội Tuyết Báo có năm trung đội phân biệt là Lôi Hùng, Thiểm Hồ, Hỏa Điểu, Tiến Ngư và Sồ Ưng. Trong đó Lôi Hùng, Thiểm Hồ, Hỏa Điểu, Tiến Ngư là trung đội tác chiến chủ lực, mỗi trung đội có năm tiểu đội, mỗi tiểu đội chia làm ba tổ, mỗi tổ 10 người.

Mà Sồ Ưng lại là nơi chuyên môn phụ trách huấn luyện nhân viên cho bốn trung đội còn lại. Số nhân viên của Sồ Ưng cũng ít, chỉ có 50 huấn luyện viên.

Hơn 500 quân sĩ cùng Vương Đào tới đây đều là nhân tài xuất sắc được tuyển chọn từ các quân khu trong toàn quốc. Nhưng tham gia tập huấn cũng không có nghĩa bọn họ có thể gia nhập biệt đội Tuyết Báo.

Trong một năm huấn luyện sẽ chia làm ba đợt nhỏ. Đầu tiên là huấn luyện thể năng, chỉ đợt đầu này đã đủ khiến một nửa quân sĩ rơi rụng, cuối cùng chỉ còn 200 người tiến hành huấn luyện tiếp theo. Giai đoạn hai kéo dài nửa năm huấn luyện về đấu võ, bắn súng, điều khiển các loại phương tiện. Sau giai đoạn hai kết thúc còn lại 60 người. Giai đoạn thứ ba là ba tháng huấn luyện thực chiến. Trong ba tháng này 60 quân sĩ còn sót lại sẽ chia vào bốn trung đội tác chiến, bọn họ phải hoàn thành một ít nhiệm vụ thực chiến đơn giản, một số đội viên không thích ứng nhiệm vụ đặc thù sẽ bị loại bỏ.