Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 6: Cuốn đi




Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Rõ ràng cái đuôi rất ngắn, vì sao Dung An có thể vững vàng ổn thỏa mà ôm lấy cái đuôi, hay bởi vì hình thái Kỳ Lân của Dung An rất nhỏ, cho nên ôm được?

Dung lão phu nhân lấy một cái đệm đặt trên mặt đất, rồi cứ như vậy mà nhìn Dung An ngủ trong giỏ tre. Không phải không muốn đặt Kỳ Lân lên giường, mà ông cho rằng phòng bên cạnh còn chưa chuẩn bị tốt, chăn, quần áo gì đó đều phải chuẩn bị một lần nữa, đến giường đệm cũng phải sửa sang lại, vạn nhất Kỳ Lân rơi xuống đất thì biết làm sao bây giờ.

Tuổi càng lớn, Dung lão phu nhân càng muốn mang theo tiểu giống cái đến trước mặt bạn bè khoe khoe, nhưng mấy đứa con trai không biết cố gắng, sinh hạ đều là thú nhân. Thật vất vả mới được một Kỳ Lân đến tay, tất nhiên phải đem mọi thứ tốt nhất cho cháu nhỏ.

Những người khổ b được gọi về sửa sang lại phòng cách vách trừ bỏ Dung Khải, còn lại chưa ai thấy được hình thái Kỳ Lân của Dung An. Đứng hàng đệ nhị là Dung Duệ có một đôi mắt đào hoa, khi đang ở công ty công tác, tổ phụ gọi một cuộc điện thoại tới triệu hắn về, hắn lập tức lăn về. Chỉ sợ về muộn một phút đồng hồ sẽ bị phạt đến tinh cầu xa xôi rèn luyện, ai biết lại tới sửa sang phòng.

Phòng nào yêu cầu nhiều người sửa sang như vậy a, Dung Duệ đếm đếm, cả ba vị đường huynh đệ đều ở chỗ này, ngay cả Dung Khải hẳn là ở quân bộ công tác cũng ở có mặt.

“Xác định?” Dung Duệ tiến đến trước mặt Dung Khải, vì sao lúc làm việc mới tìm bọn họ, lúc xem Kỳ Lân sao không gọi bọn họ đến a, “Cũng không phải ảo giác của họ?”

Dung Duệ biết rất rõ trong nhà từ tổ phụ, cho tới người máy quét tước trí năng, ai ai cũng muốn có giống cái. Khi còn nhỏ chịu huấn luyện, hắn luôn nghĩ mình vì sao lại là thú nhân. Nếu tiểu đường đệ là giống cái, vậy chắc rất muốn khóc đi, rõ ràng tiểu đường đệ làm thú nhân nhiều năm như vậy rồi.

Dung Uyên cũng chưa thấy qua hình thái Kỳ Lân của Dung An lúc này đang nghiêm túc cầm cây búa tạc tường, bởi vì tổ phụ vừa mới trưng một khuôn mặt lạnh đứng ở chỗ đó nói phòng này quá nhỏ.

“Uy, Dung Uyên, em không phải đang làm nhiệm vụ sao?” Dung Duệ đá đá cẳng chân Dung Uyên, tròng mắt xoay chuyển, “Đi cách vách nhìn xem?”

Đáng tiếc không ai trả lời Dung Duệ, Dung Duệ buông chăn trong tay, liếc liếc mắt nhìn hai vị đường huynh đệ khác một cái. Hai người kia cùng tổ phụ giống nhau đều thích trưng một khuôn mặt lạnh, một người quân bộ, một người trong đoàn lính đánh thuê, bọn họ không đi thì một mình hắn đi.

Đi đến cửa cách vách, Dung Duệ phát hiện cửa không có khoá, thò vào một cái đầu.

Không đợi Dung Duệ thấy rõ bên trong, đã bị người hung hăng dùng gậy gỗ gõ lên bả vai. Quay đầu vừa thấy, Dung Duệ kinh ngạc, tâm linh chịu một kích mãnh liệt, “Tổ phụ.”

“Kỳ Lân quả không phải cho con.” Dung lão gia tử rất là tự hào nói.

Hơi ngây người trong chốc lát, Dung Duệ liền lấy lại tinh thần, Kỳ Lân quả trong không gian của Kỳ Lân chính là thứ tốt. Nhưng hắn cũng không không biết xấu hổ đến loại tình trạng muốn đường đệ đem Kỳ Lân quả một tháng mới thành thục một quả cho hắn. Thương nhân cũng không gian trá với người một nhà có được không a, Dung Duệ vội nói, “Tiểu đường đệ hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ đem Kỳ Lân quả hiếu kính cho ngài.”

Nhưng mà Dung Duệ lại bị đánh một gậy, Dung lão gia tử tức giận, “Tiểu An mới hai mươi, nói cái gì Kỳ Lân quả.”

Dung Duệ cạn lời, tổ phụ, không phải ngài nhắc tới trước sao? Kỳ thật ngài chính là muốn khoe ngài có được một cháu trai Kỳ Lân đúng không.

Giờ phút này, Mặc Sĩ Phong ngốc trong hoàng cung rất ưu sầu, hắn vừa mới từ học viện Kha Đức Nhĩ biết được năm nay có không ít tân sinh, nhưng mà những tân sinh đó đều rất bình thường. Duy nhất một chút bất đồng chính là những người Dung gia phải dùng đặc quyền chuyển chuyên nghiệp cho Dung An, đang êm đẹp mà cách đấu không học lại muốn đi học văn khoa, chuyên nghiệp còn thuộc về hệ triết học- một trong bốn hệ nhàn rỗi nhất toàn trường.

Học sinh trong hệ triết học của học viện Kha Đức Nhĩ chia làm hai loại, một loại là học bá nghiêm túc học tập, một loại là học tra không lý tưởng. Đế Tinh có không ít đại gia tộc đem giống cái trong nhà đưa đến hệ triết học, cực kì hỗn loạn.

Lúc Mặc Sĩ Phong biết Dung đại phu nhân buổi chiều ngày hôm qua vội vàng trở về, hôm nay lại không tới viện nghiên cứu đi làm. Sắc mặt âm trầm, quyết định tự mình đi Dung gia nhìn xem, hắn tin tưởng trực giác của hắn.

Cố tình Mặc Sĩ Phong lại không đi vào từ cửa chính, Dung đại phu nhân đến bây giờ cũng không bẩm báo một chút tin tức hữu dụng, một khi đã như vậy, vậy thì bò tường đi, ngầm thám thính mới có thể tra ra tình huống.

Toàn bộ tinh hệ cũng chỉ dư lại mấy con Phệ Thiên Mãng biến thái, nhưmg Mặc Sĩ Phong không giống những thú nhân khác, hắn có thể tùy tâm khống chế hình thú lớn nhỏ, dù cho không thể biến nhỏ như chiếc đũa, nhưng có thể biến về như gậy gỗ loại nhỏ, hình thái này giúp hắn dễ dàng tránh né phòng ngự của Dung gia hơn.

Vì tức phụ, Mặc Sĩ Phong xem nhẹ đây là nhà bằng hữu Dung Khải của hắn, dựa vào cái gọi là kỹ năng đặc thù, xà hình Mặc Sĩ Phong dọc theo góc tường bò hướng về phía tiểu Kỳ Lân.

Khi Mặc Sĩ Phong tìm được phòng của tiểu Kỳ Lân cũng trùng hợp đúng lúc Dung lão phu nhân ra ngoài. Dung lão phu nhân nhìn chằm chằm cháu trai nhỏ một hồi lâu, nghĩ không thể cứ nhìn mãi như vậy, bằng không khi cháu trai bé nhỏ tỉnh lại bị dọa nhảy dựng ngất xỉu thì làm sao, nghe nói Kỳ Lân đặc biệt dễ dàng bị dọa, Dung lão phu nhân còn cố ý để một cái quang não khác vào trong giỏ.

Trong phòng trừ bỏ một con Kỳ Lân, cũng chỉ có một con Kỳ Lân, đồng tử Mặc Sĩ Phong dựng thẳng lên, vươn cái đuôi cuốn cái giỏ tre nhỏ lại. Sau đó lén lút chạy trốn, lại một lần nữa quên ở đây không phải hoàng cung của hắn, mà là Dung gia.

Dung An vẫn ngủ say như cũ, nho nhỏ lay động còn giúp cậu ngủ đến càng ngon càng ngọt.

Chờ Dung lão phu nhân đến cách vách xem xét bố trí xong trở lại, ông phát hiện Kỳ Lân lại không thấy đâu, đến cả giỏ tre cũng không có tung tích.

Lúc này, Dung lão phu nhân không có hô to gọi người đến, mà chỉ bình tĩnh gọi điện thoại cho Dung An, Tiểu An chắc là chạy đến trường học đi, nói không chừng cũng là tự mình chạy ra.

Mặc Sĩ Phong đã khôi phục hình người đang xách theo giỏ tre ngồi trong xe huyền phù, còn lệnh tài xế chạy nhanh lên, giống như sợ chậm vài giây thì Kỳ Lân sẽ bị cướp đi, một chút đều không phù hợp với tư thái người lãnh đạo tinh tế của hắn. Nghiêm túc gì gì đó, giờ khắc này đều biến thành cặn bã.

Nghe được tiếng chuông quang não, Mặc Sĩ Phong theo bản năng nghĩ đến quang não của mình, vừa nhìn lại phát hiện không phải, mà là của tiểu Kỳ Lân.

Dung An bị tiếng chuông làm tỉnh, vừa mới vươn móng vuốt liền phát hiện không thích hợp, cho dù xe chạy thật sự ổn, nhưng việc này cũng không cản được hơi thở xa lạ mà cậu ngửi được. Quay đầu lại nhìn, không xong, là người lần trước nhìn thấy trò hề của mình, bị suy nghĩ này dọa, liền trực tiếp treo điện thoại tổ mỗ, không tiếp.

Quyết đoán bế tiểu Kỳ Lân lên, vứt luôn cái giỏ tre, Mặc Sĩ Phong rốt cuộc lại lần nữa đem Kỳ Lân ôm đến trong lòng ngực, “Chúng ta về nhà.”

Vươn móng vuốt nhét vào trong miệng, Dung An cắn đệm thịt nhỏ, đau, không có mơ nha, kia mình đâu có đổi nhà đâu ta. Dung An theo bản năng xem nhẹ bản thân là như thế nào ngất xỉu, như thế nào lại ngủ đến bây giờ, quên luôn Kỳ Lân là chuyện gì xảy ra.

‘Buông tôi ra’, Dung An muốn nói chuyện, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đến lỗ tai người khác lại biến thành nhỏ giọng nức nở.

Luận tính sai biệt giữa tiếng Kỳ Lân với tiếng người thì mọi người tất nhiên sẽ nghe không hiểu tiếng Kỳ Lân a, trừ bỏ Kỳ Lân có thể nghe hiểu tiếng của nhau, cũng cũng chỉ có nhân viên nghiên cứu tương quan mới hiểu biết đôi chút lời của bọn họ.

“Nhìn em gầy.” Mặc Sĩ Phong quang minh chính đại xoa xoa vuốt vuốt lông Kỳ Lân, “Đám mao này nếu đem cạo, thật sự là một tiểu đoàn.”

Lời này doạ Dung An sợ tới mức không dám lộn xộn, vốn dĩ đã bị khuyết tật, lại cạo mao thì có thể cùng thế giới thú nhân tổng chào, về sau không bao giờ muốn biến thành hình thú.

“Trở về sẽ đem em dưỡng đến mập mạp.” Mặc Sĩ Phong nỉ non.

Sủng vật mập mạp, Dung An trong đầu hiện lên một con tiểu béo cẩu bước đi tập tễnh, béo cẩu cẩu béo đến đi đường không được. Từ từ, không đúng, cậu không phải đang ở nhà sao, chẳng lẽ người nhà cho rằng cậu quá mất mặt, đem cậu đưa cho người khác làm sủng vật? o(╯□╰)o, nhất định không phải như thế, phải tín nhiệm người nhà a, có lẽ người này là thầy thuốc.

Lần trước chuồn ra hoàng cung, Dung An không cẩn thận nhìn cảnh tượng chung quanh, chỉ cho rằng đó là chủ trạch của đại gia tộc, hiện giờ bị Mặc Sĩ Phong ôm từ cửa chính đi vào.

Dung An là chân chân chính chính bị kinh ngạc đến ngây người, này còn không phải là hoàng cung trong truyền thuyết sao, kiến trúc tuyệt bích thổ hào như vậy không có khả năng là gia tộc kiến tạo ra, kiến trúc này một chút cũng không thấp đâu.

Không có đả thông điện thoại với Dung An, Dung lão phu nhân cau mày nhìn chằm chằm quang não một hồi lâu, hay là cháu trai bé bỏng bị dọa đến không muốn tiếp điện thoại của họ? Dung lão phu nhân lại một lần nữa chạy đến cách vách, gọi ba đứa cháu trai tạm thời không cần vội vàng sửa sang lại phòng biểu hiện tình huynh đệ, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được đường đệ của họ.

Bởi vì trong phòng không có một chút hỗn độn, đám người Dung lão phu nhân đều cho rằng Dung An tự mình chạy đi, mà không phải bị bắt cóc.

Đã ý thức được mình vào hoàng cung, Dung An đang cân nhắc nên biến về, hay vẫn tiếp tục bảo trì cái dạng lông trắng này.

“Không biến về hình người được?” Mặc Sĩ Phong chọc chọc cục bông trắng đang cuốn người trên giường, rất mềm, lại chọc chọc, “Làm người sẽ cho em……”

Mặc Sĩ Phong còn chưa nói xong, ngón tay đã bị cái đuôi của tiểu Kỳ Lân chụp vài cái. Bởi vì tiểu Kỳ Lân sức lực có hạn, Mặc Sĩ Phong nghĩ lầm tiểu Kỳ Lân đang giao hảo với hắn, mà không phải muốn chụp được hắn tay.

Nếu hiện tại biến về hình người, về sau có phải sẽ bị người này cười nhạo hình thú của mình hay không; nếu không biến về, chờ đối phương phát hiện, không phải vẫn bị cười nhạo sao? Tóm lại vô luận thế nào cũng có khả năng bị cười nhạo, Dung An lảo đảo lắc lư đứng lên, chuẩn bị biến về hình người, nhưng mà cậu đánh giá bản thân quá cao, không biến được trở về, lại hưởng cảm giác quăng ngã.

Nhìn thấy Kỳ Lân té ngã trên giường, Mặc Sĩ Phong yên lặng mở ra quang não mệnh quản gia chuẩn bị vật phẩm thích hợp cho Kỳ Lân ngủ, lại nói y tìm một quyển sổ tay chăn nuôi Kỳ Lân, những thứ trước kia học được còn chưa đủ, mới vừa thực tiễn thì phát hiện không đủ dùng.

Mặc Sĩ Phong vươn hai tay nắm hai chân trước của Kỳ Lân, không đợi hắn mềm nhẹ mà kéo pp của tiểu Kỳ Lân lên. Hắn phát hiện tiểu Kỳ Lân lấy tay hắn làm điểm tựa, lắc qua trái lại lắc qua phải, lại lắc qua trái lại lắc qua phải, nhìn giống như chuông gió treo ở cửa sổ, nếu không phải tự mình cảm nhận được độ ấm của Kỳ Lân, hắn thật sự cho rằng đây là một con rối mao nhung.

Ý đồ bán manh, cuối cùng Dung An vẫn bị Mặc Sĩ Phong ôm vào trong ngực, Mặc Sĩ Phong sợ tiểu Kỳ Lân đem mình lắc qua lắc lại lắc tới đứt luôn, cái cánh tay cẳng chân nhỏ xíu kia làm người xem tâm cũng hốt hoảng.

Người Dung gia không gọi điện thoại cho Dung An nữa mà trước tiên chuẩn bị định vị quang não của Dung An, sau đó sẽ đi tìm Dung An, lại không nghĩ tới định vị định đến hoàng cung luôn