Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 14: Một đám đi đánh lại




Edit: Dĩm Dĩm

◇♥◇

Hệ cơ giáp với hệ cách đấu có thể nói là hai hệ cách vách nhau, học sinh hai bên cũng thường lui tới chặt chẽ. Tỷ như vị học sinh ở hệ cách đấu cách vách nào lại đánh lộn, hoặc là xx coi trọng vị giống cái nào, nên bọn họ tất nhiên cũng biết được vị thú nhân vô cùng xinh đẹp hệ cách đấu kia bị đánh, còn có người đem ảnh chụp đưa lên mạng của trường.

Nhưng khi bọn y nhìn thấy vị thú nhân xinh đẹp trong lời đồn ăn mặc giáo phục của giống cái, và khi nhìn thấy đại đế Mặc Sĩ Phong đi bên cạnh đối phương thì biểu tình bọn họ giống như thấy quỷ. Có thể nói trước kia bọn họ còn nghĩ thú nhân xinh đẹp nhu nhược như thế sao không đi làm giải phẫu biến thành á thú nhân, kết quả mới chưa qua mấy ngày, thú nhân kia đã ăn mặc giáo phục giống cái yểu điệu mà đến.

Không ai tiến lên nói họ đi nhầm phòng học, đại đế sao có thể đi nhầm được!

“Đã thông tri đi lão sư.” Mặc Sĩ Phong nhẹ xoa đầu tóc Dung An, khi tiểu vương hậu ở hình thái Kỳ Lân cơ hồ toàn thân đều thuần trắng, lúc này biến thành hình người, tóc vẫn là màu đen. Đại đế tỏ vẻ như này cũng không tồi, có thể bảo trì cảm giác mới mẻ lâu dài.

Bị xem như con nít mà xoa đầu, Dung An không muốn nói thêm cái gì, tâm đau ghê, từ khi phát hiện mình không phải bạch ‘cẩu’, cậu đã bị đối đãi như thế, tất cả mọi người đều xem cậu là con nít ba tuổi.

Thấy Dung An trầm mặc không nói, Mặc Sĩ Phong chỉ nghĩ đây là tiểu hài tử giận dỗi, tạm thời không quen người khác tới gần cậu như thế. Không quan hệ, thân cận nhiều hơn sẽ thành thân mật, đại đế không có khả năng từ bỏ quyền lợi hợp pháp của mình, hơn nữa còn có pháp luật chuyên môn bảo hộ vương cùng bạn lữ mệnh định, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mặc Sĩ Phong luôn có thể mỗi lần đều đường hoàng nói những lời đó với người Dung gia.

Mắt lạnh quét qua chung quanh, đại đế không thích có người si ngốc nhìn chằm chằm tiểu vương hậu của mình, thú nhân vốn dĩ có dục chiếm hữu với bạn lữ của mình rất mạnh, Phệ Thiên Mãng càng hơn thế. Giống như một con rắn độc ngủ đông, ai dám lộn xộn, liền cắn chết.

Những người khác trong phòng học thấy vậy vội vàng quay đầu đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ là tâm tư còn đặt trên người đại đế cùng vị xinh đẹp không biết rốt cuộc là thú nhân hay là giống cái kia, bọn họ không có cách nào từ hơi thở mà phân biệt được. Vì hơi thở Kỳ Lân vốn dĩ rất khó ngửi ra, đây cũng là nguyên nhân dẫn tới chuyện đã từng có người giống như Dung nhị thiếu xem Kỳ Lân thành thú nhân.

“Tùy thời đều có thể liên hệ ta.” Mặc Sĩ Phong nhìn thấy những người trẻ tuổi vẫn có điểm áp lực, tiểu vương hậu là bạn lữ mệnh định của mình đúng là không sai, nhưng mình cũng không có cách ngăn cản bạn lữ mệnh định của mình coi trọng người khác.

Dung An từ câu nói xuôi tai của Mặc Sĩ Phong nghe ra sự quan tâm, đồng thời cũng nghe ra một tầng ý tứ khác của đối phương, thân, hoan nghênh em tùy thời mách lẻo.

Cúi đầu, Dung An phát hiện tay mình còn ở trong tay đại đế, vội vàng muốn rút tay, lại bị đại đế gắt gao bắt lấy.

“Cái kia……” Dung An gian nan ngẩng đầu, muốn nói đối phương buông tay, nhưng mỗi khi đối diện với đôi mắt của đối phương, cậu cũng không dám nói. Chỉ sợ đối phương biến thành hình thú, không cần dị năng, một giây đã nhào tới nghiền áp mình, “Lão sư sắp tới.”

Đừng nói cậu không có khí thế, khí thế thứ đồ kia lại không thể ăn!

Ước muốn hiện tại của Dung An chính là hoa quả trong không gian của mình chỉ là trái cây bình thường, ân, từ sau khi cậu biết mình là Kỳ Lân, thì mới biết những trái cây trong không gian đều là linh quả mà thú nhân có thể dùng để tinh luyện năng lượng. Vào những năm tháng trẻ trâu trước kia, cậu luôn cho rằng những trái cây đó vô dụng với mình, nhiều lắm là lấp đầy bụng, cũng cho rằng những trái đó là trái cây bình thường chỉ ăn ngon một chút, ai có thể nghĩ tới thuộc tính của mình vốn đã không đúng, những trái cây kia với mình thì vô dụng, nhưng đối với thú nhân lại có chỗ dùng.

Trước kia vào một giây bị thú nhân nọ nghiền áp, Dung An liền nghĩ vào học hệ cơ giáp, tuy có linh quả, nhưng mà cậu không thích cho người khác.  ̄へ ̄, cậu muốn báo thù xã hội.

Mặc Sĩ Phong không biết Dung An đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết là thời gian qua thật mau, lại đến lúc phải tạm thời tách ra, lần trước không nên đồng ý để Dung gia mang tiểu vương hậu về. Nhìn bộ dáng Dung An, cũng không phải loại hình không hiểu chuyện, cũng không nhát gan như những giống cái khác, nếu tiểu vương hậu đồng ý thì mình hẳn là có thể đem người mang về hoàng cung.

Buông tay Dung An ra, Mặc Sĩ Phong lại lần nữa cường điệu, “Buổi chiều kia tan học, lại đến đón em.”

Không đợi Dung An nói thêm gì khác, tỷ như cự tuyệt, Mặc Sĩ Phong bước nhanh rời đi.

Đại đế vừa đi, không có cưỡng chế đè nặng họ, mọi người nháy mắt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Họ đối với thuộc tính của Dung An tương đối hứng thú, chưa từng nghe qua thú nhân mặc giáo phục giống cái đi học, họ cũng không cho rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủn không đến một tuần, Dung An đã làm xong giải phẫu biến thành á thú nhân.

Người hệ cách đấu cách vách tại sao lại chạy đến hệ cơ giáp, các đồng học đang ngồi ở đây có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Dung An. Nhưng mà họ còn chưa kịp mở miệng, lão sư giảng bài đã đi tới cửa, họ đành phải tạm thời buông lòng hiếu kỳ.

“Dung An.” Vị lão sư này vốn là người luôn luôn nghiêm khắc, các thú nhân ở hệ cơ giáp bị hắn huấn đến mức không muốn sống nữa, mà hiện giờ hắn lại mỉm cười hướng Dung An vẫy tay, “Lại đây.”

Ngọa tào, lão sư ác ma khi nào đối với người khác ôn nhu như vậy, Dung An kia rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì thế, họ hiện tại vẫn còn buồn bực thuộc tính của Dung An.

Dung An mặt vô biểu tình đi đến bên cạnh lão sư, “Lão sư hảo.”

“Từ hôm nay trở đi, Dung An chính là đồng học của các em.” Lão sư ho nhẹ, tiểu Kỳ Lân nhất định là vì không quen với hoàn cảnh lạ lẫm mới lạnh mặt, “Đừng học cách vách khi dễ Kỳ Lân.”

Những đồng học kia đôi mắt đều đã thẳng tắp, họ phảng phất như nhìn thấy một viên viên linh quả, Kỳ Lân chính là con trai cưng của trời cao, không giống giống cái, á thú nhân khác không có không gian, trong không gian của Kỳ Lân chẳng những có Kỳ Lân quả, còn có một ít linh quả khác. Quả thực là bảo tàng tùy thân mang theo, mà không gian lớn hay nhỏ cùng với phẩm chất linh quả đều có quan hệ với tinh thần lực của Kỳ Lân.

Dung An có thể cảm giác được những ánh mắt kia biến hóa, hai mắt đều phát sáng rồi kìa.

“Lão sư yên tâm, chúng em nhất định sẽ không để Dung đồng học chịu chút khi dễ nào.” Lão sư đều đã nói như vậy, thì Dung An nhất định là Kỳ Lân, còn việc trước kia Dung An vì cái gì bị xem thành thú nhân, việc này không phải chuyện bọn họ muốn quan tâm, nhưng bọn y sẽ phụ trách và khiển trách vị đồng học không yêu quý đồng học kia.

Các học sinh khác cũng sôi nổi tỏ vẻ bọn họ nhất định sẽ chiếu cố Dung An thật tốt, nội tâm lại chọc chọc rục rịch mà nghĩ chờ một lát tan học sẽ đi đem cái vị cách vách kia đánh cho một trận, ở trước mặt Kỳ Lân hảo hảo biểu hiện một phen. Nga, các anh bảo Kỳ Lân không thuộc về bọn họ sao, không có việc gì, Kỳ Lân luôn luôn thiện lương, nhất định sẽ đúng lúc đưa cho bọn họ một chút linh quả. Cứ cho rằng không có bất luận cái thù lao gì thì cũng phải che chở chứ, toàn tinh hệ cũng chỉ có mấy con Kỳ Lân thôi đó, một đám còn nghĩ đến Dung An nếu biến về hình thái Kỳ Lân chắc chắn là một cục thực đáng yêu.

Đi về chỗ ngồi, Dung An không có biết những người khác đều đã xem cậu như món đồ chơi mao nhung mà xoa xoa, càng không biết mấy tên đồng học này phiếm, lạm, tình!

Sau khi tan học, các vị hệ cơ giáp đối diện nhau vài lần, ngay sau đó liền hiểu ý nhau. Hôm nay trước phái ra một người học sinh mạnh một chút đi đem vị cách vách kia đánh cho một trận, nhân tiện thử xem thực lực, nếu một người đánh không lại, kia lần sau liền phái hai người qua.

Roger ở hệ cách đấu nghe nói có người tìm gã, gã liền đi ra, căn bản không nghĩ tới đối phương muốn đánh mình. Hệ cách đấu dù thể lực hay năng lực đều cực cao, nhưng hệ cơ giáp cũng không kém, bọn họ đều là người xuất sắc trong trường học, hơn nữa hệ cơ giáp cũng sẽ không cùng hệ cách đấu chú ý cái gì quy tắc cách đấu, dị năng cũng dùng, vũ khí cũng dùng nốt, có thể đánh ngã đối phương là được.

Roger bị đánh mà không biết vì sao bị đánh, hỏi đối phương, đối phương chỉ nói đây là giao lưu hữu hảo giữa thú nhân. Có người giao lưu hữu hảo mà chỉ chăm chăm đánh vào mắt sao, lại nghe người bên cạnh nói người này ở hệ cơ giáp cách vách, Roger bỗng nhiên nhớ tới chủ nhiệm giáo vụ hỏi mình có muốn trở về nghỉ ngơi hai ngày hay không, lại liên hệ tới việc Dung An chuyển tới hệ cơ giáp. Ta thảo, người này là muốn báo thù cho Kỳ Lân đi, cũng đang biểu hiện đi.

Chờ Roger phục hồi tinh thần, người nọ đã về hệ cơ giáp, Roger vốn định vọt tới hệ cơ giáp cách vách, nhưng nghĩ đến Dung An đã đến trường đi học. Nếu hiện tại mình chạy qua, không chừng sẽ bị vây công, thú nhân lấy lòng Kỳ Lân gì đó quả thực không muốn sống.

Nhưng mà Dung An cũng không biết Roger bị đánh, cậu chỉ biết là lúc trước mình bị Roger đang nổi giận đùng đùng bắt được, sau đó không địch lại nên bị đánh.

Khi cơm trưa, Dung An đang tính toán đi nhà ăn giải quyết, lại thấy người Dung gia tới, đó là nhị đường ca của cậu Dung Duệ.

“Nột thân giáo phục này nhìn rất đẹp.” Khó trách trước kia mình luôn cảm thấy Dung An có gì đó không đúng, Dung Duệ vui cười, quả nhiên là thuộc tính có vấn đề, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, quả nhiên là để bị áp, “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”.

Dung Duệ mang theo Dung An đi đến trước một đống biệt thự nhỏ, Dung An nghi hoặc, “Không đi nhà ăn?”

“Nơi này không tồi đi, sau này em có thể ở bên này nghỉ trưa, không có người khác.” Dung Duệ cường điệu, “Em hiện tại còn ở giai đoạn phát triển thân thể, không cần đi nhà ăn, nhìn, ca mang đến cho em cái gì.”

Thời điểm vừa mới tới Đế Tinh, vài vị đường ca đều không thân với mình, còn thường xuyên nghe được bọn họ khuyến khích, thú nhân Dung gia nên rèn luyện nhiều, tăng cường thực lực. Hiện giờ, những người này không chê mình yếu, ngược lại còn cho rằng mình muốn hưởng thụ như thế nào liền hưởng thụ như thế ấy. Dung An bỗng nhiên nhớ tới một câu ở địa cầu thường nói, nữ nhi nên phú dưỡng, bọn họ hiện tại là xem mình như bé gái mà dưỡng đi!

Dung Duệ từ nút không gian lấy ra hộp cơm, Dung An ngửi ngửi, thật thơm. Đang chuẩn bị chén no nê, lại thấy Dung Duệ ngồi ở một bên nhìn mình, “Anh không ăn?”

“Xem em ăn.” Dung Duệ cười nói, “Nếu không em biến thành Kỳ Lân, anh uy em?”

Khóe miệng Dung An co rút, “Duệ ca!”

“Biến thành Kỳ Lân khá tốt, có người uy, có người ôm.” Dung Duệ đếm kỹ chỗ tốt khi biến thành Kỳ Lân, “Đương nhiên chỉ có thể ở trước mặt người thân cận, tỷ như anh, tiểu đường đệ, thế nào, biến đi.”

Biến cái sợi len, Dung An bình tĩnh bắt đầu ăn, đồ ngốc mới phối hợp đối phương biến thành Kỳ Lân, sau đó bị đối phương ôm vào trong ngực xoa xoa các loại.

Thấy Dung An bình tĩnh ăn cơm, Dung Duệ không buông tay, “Gần nhất được vài cọng cây non linh quả, không bằng đưa em đặt vào không gian trồng xen thử.”

“Kia cũng không có khả năng tùy tiện chơi…… Kỳ Lân.” Thiếu chút nữa đã nói thành món đồ chơi, Dung An không biết vì cái gì người trong nhà đối với Kỳ Lân ham thích như vậy, là bởi vì mấy thế hệ qua không có xuất hiện giống cái sao.

Tuổi còn nhỏ đã diện một khuôn mặt lãnh đạm, Dung Duệ cười cười, ngay sau đó thân thủ niết mặt Dung An, “Vẫn là khi em vừa mới tới Đế Tinh tương đối thú vị, giống y như mèo con, đối với Đế Tinh rất hiếu kì, ló đầu ra lại lùi về, lùi về lại dò ra.”

o(╯□╰)o, Dung An tỏ vẻ đó không phải vì mình chưa từng tới Đế Tinh sao, cầu không đề cập tới lịch sử đen tối.