Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 73: Khác thường




Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Chờ đến khi Tô Hàm phản ứng chạy đến bên cạnh anh, Nguyễn Linh đã dùng dị năng giúp anh trị thương.

“Thế nào, có nghiêm trọng không?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm muốn vươn tay ôm anh, lại phát hiện tay mình run rẩy không thôi.

“Đừng lo lắng.” nhịn đau, Lôi Nghị vươn tay nắm chặt bàn tay run rẩy của Tô Hàm, trấn an, “Đừng lo, anh không sao, Nguyễn Linh dùng dị năng giúp anh một lát nữa sẽ khỏe lại, chỉ bị thương ngoài da thôi.”

“Sao anh không cẩn thận như vậy” nhìn vết máu trên quần áo Lôi Nghị, ánh mắt Tô Hàm ướt át.

“Lão đại vì cậu mới bị thương.” Nghe Tô Hàm nói, Nguyễn Linh đang giúp Lôi Nghị trị thương đột nhiên xen vào một câu.

Lôi Nghị nghe vậy nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt ý bảo Nguyễn Linh đừng nói.

“…Có ý gì?” Sửng sốt một lúc lâu, Tô Hàm mới cứng ngắc hỏi.

Vừa vặn lúc này, Nguyễn Linh đã cầm máu xong cho Lôi Nghị, trên thực tế vết thương của Lôi Nghị cũng không nghiêm trọng như Tô Hàm tưởng tượng, sở dĩ cậu cảm thấy người Lôi Nghị đầy máu hoàn toàn là vì cậu nhìn thấy Lôi Nghị đột nhiên ngã xuống, thị giác nhất thời không tiếp nhận được cho nên khuyếch đại mọi thứ.

Chỉ cần cầm máu, trên cơ bản Lôi Nghị sẽ không sao.

“Đừng nghe cô ấy nói bậy, do anh không cẩn thận thôi.” Qua loa cho xong chuyện, Lôi Nghị nói, “Bây giờ quan trọng nhất là phải đối phó với con dị thú này.” Nói xong lập tức chuẩn bị gia nhập cuộc chiến.

Tô Hàm nghe vậy rất không đồng ý “Không được, Anh đang bị thương, để em lên.”

“Trình độ khống chế lực tinh thần của em không cao, ở lại đây đi.” Nói xong, không để ý sự phản đối của Tô Hàm gia nhập cuộc chiến.

Thật ra Tô Hàm cũng biết nếu lúc này Lôi Nghị không tham gia cuộc chiến là không được, nên cậu liếc mắt nhìn Lôi Nghị một cái, cũng gia nhập cuộc chiến.

Tuy lực tinh thần của cậu không thể tạo ra tổn thương lớn với con dị thú đó, nhưng nếu có thể gây cho nó một chút phiền toái, cũng giúp bọn Lôi Nghị tiết kiệm sức lực.

Nhưng thực lực của hai bên chênh lệch rất rõ ràng, mắt thấy mấy người Lôi Nghị sắp không trụ được nữa…may mắn bọn Lôi Dực chạy đến đúng lúc.

Lôi Dực và Thiệu Khang gia nhập, hơn nữa còn có Tô Hàm, hai người lực tinh thần cấp tám cộng thêm một người lực tinh thần cấp chín, cuối cùng cũng thành công khiến thần kinh của dị thú cấp mười hỗn loạn.

Mà mấy người Lôi Nghị cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng công kích, cuối cùng dưới sự hợp tác ăn ý của mọi người con dị thú kia cũng bị tiêu diệt.

“Hô ”

Nhìn thi thể dị thú trên mặt đất, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhưng Lôi Nghị lại loạng choạng ngã về phía sau.

“Lôi Nghị!” ôm Lôi Nghị vào trong ngực, lại một lần nữa vẻ mặt Tô Hàm bắt đầu kinh hoảng.

“Anh ấy không sao, chỉ sử dụng dị năng quá độ thôi, hơn nữa vừa rồi che chắn cho cậu bị thương, nên mới ngất đi, không nguy hiểm đến tính mạng.” Kiểm tra xong, Nguyễn Linh nói với mọi người đang quan tâm.

“À.” Nghe Lôi Nghị không nguy hiểm đến tính mạng, sắc mặt Tô Hàm mới tốt hơn một chút, sau đó nhanh chóng gọi người đưa Lôi Nghị về căn cứ.

Thấy Nguyễn Linh dùng dị năng trị thương cho Lôi Nghị xong, Tô Hàm mới phức tạp hỏi “Vừa rồi cô nói… Là có ý gì?”

Nguyễn Linh nghe vậy trầm mặc một hồi, mới nhìn Tô Hàm đáp “Chuyện đó, cậu vẫn nên chờ lão đại sau tỉnh rồi tự mình hỏi anh ấy đi.”

“… Được.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, thật ra Nguyễn Linh không nói, cậu cũng đoán được nguyên nhân.

Khi cậu trò chuyện với Lôi Dực, không phòng bị nên bị dị thú công kích cũng không phát hiện, sau đó Lôi Nghị thay cậu chắn công kích đó, cho nên mới bị thương.

Nguyễn Linh đi rồi, Tô Hàm đến bên giường, ngồi xuống cạnh Lôi Nghị, vuốt mặt anh tự trách “Quả nhiên vẫn làm phiền anh, có lẽ lúc ấy mình không nên tới đây, như vậy anh sẽ không vì mình mà bị thương.”

Nhìn mặt Lôi Nghị trắng bệch, hốc mắt Tô Hàm biến hồng, ban đầu mình cho rằng mình rất mạnh mẽ, ít nhất dù thân thể này mới mười tám tuổi, nhưng đã song hệ dị năng cấp bốn, lực tinh thần cấp tám, thành tựu này trong Liên Minh khó có thể tìm được người thứ hai.

Nhưng mãi cho đến lúc này, khi Lôi Nghị bị thương, mình mới phát hiện, thì ra chút thực lực ấy của mình ở đây căn bản không tính là gì. Không chia sẻ được gánh nặng cho người đàn ông của mình thì thôi, ngược lại còn kéo chân anh khiến anh bị thương.

Rõ ràng mấy ngày trước còn cam đoan với anh kinh nghiệm chiến đấu của mình còn phong phú hơn anh, lại không nghĩ rằng…

Tự giễu cười cười, Tô Hàm thu tay lại, quả nhiên an nhàn quá lâu.

“Tiểu Hàm.”

Khi Tô Hàm tay thu lại được một nửa, đột nhiên bị Lôi Nghị bắt lấy.

“Lôi Nghị, anh tỉnh rồi, không sao chứ, thân thể tốt chứ, có chỗ nào không thoải mái?” Nhìn Lôi Nghị tỉnh, Tô Hàm cũng không tự trách nữa, ngược lại quan tâm hỏi.

Nhìn biểu tình quan tâm của Tô Hàm, tình cảm của cậu bộc lộ trong lời nói, Lôi Nghị cười cười, sau đó kéo Tô Hàm tay ngồi dậy “Yên tâm, anh không sao.”

Tô Hàm nghe vậy nhíu nhíu mày, rõ ràng không tin.

“Thật mà.” Lôi Nghị thấy thế lại mở miệng nói, “Cho dù em không tin anh, cũng nên tin tưởng dị năng của Nguyễn Linh chứ.”

“Em xin lỗi.” Nhìn Lôi Nghị, nước mắt Tô Hàm không hề báo trước rơi xuống.

Nhìn dáng vẻ của Tô Hàm, Lôi Nghị ngẩn người, biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu khóc.

“Được rồi.” Từ trên giường ngồi xuống, Lôi Nghị vươn tay giúp Tô Hàm lau nước mắt “Đừng nói lời xin lỗi.”

“Nhưng…” Cúi đầu, Tô Hàm nhỏ giọng, “Bởi vì em nên mới anh bị thương.”

“Em là người anh yêu, đương nhiên anh phải cứu em rồi.”

“Nhưng…”

“Nếu đổi lại người bị tấn công là anh, em có cứu anh không?” Nhìn Tô Hàm chậm chạp không giải quyết được khúc mắc, Lôi Nghị thay đổi một phương thức khác.

“Đương nhiên.” Tô Hàm nghe vậy không chút do dự gật đầu.

“Vậy nên, đừng nói xin lỗi, nếu em thực sự cảm thấy có lỗi với anh, thì phải bảo vệ tốt chính mình được không.”

Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu “Được.”

Em sẽ bảo vệ tốt chính mình, sẽ không kéo chân anh, liên lụy đến anh, khiến anh phải bận tâm.

“Ngoan.” Sờ đầu Tô Hàm, Lôi Nghị muốn đứng lên khỏi giường.

“Anh làm gì vậy.” Tô Hàm thấy thế trừng anh hỏi, “Không phải anh muốn nói với em, bây giờ anh sẽ đứng dây luôn đấy chứ?”

“Ừ, anh còn nhiều chuyện phải xử lý, không thể nằm ở nơi này được.” Lôi Nghị trả lời vấn đề của Tô Hàm.

“Không được.” Ngăn cản động tác muốn đứng lên của Lôi Nghị, Tô Hàm thái độ cường ngạnh nói, “Thân thể anh còn chưa khôi phục, anh không thể đứng dậy.”

“Anh đã không sao rồi.” Lôi Nghị biện giải.

“Hừ Anh nghĩ lừa em dễ thế à, dị năng sử dụng quá độ sẽ khôi phục nhanh như vậy hả.” Trừng Lôi Nghị một cái, Tô Hàm mở miệng, “Dù sao bất kể thế nào, hôm nay anh cũng không được xuống giường.”

“Tiểu Hàm, đừng tùy hứng.” Cau mày, “Bây giờ không phải ngày thường, dị thú lúc nào cũng có thể tấn công, cho nên…”

“Không nhưng gì hết.” Chặn đứng lời anh nói, Tô Hàm đáp lại, “Bây giờ anh bị thương, bị thương thì phải nghỉ ngơi, dù sao không có anh, thì còn có Mạc Dương, nếu không Sở Viêm cũng rất được việc, tóm lại anh phải nghỉ ngơi.”

“…Được rồi”

Cuối cùng, Lôi Nghị vẫn thua dưới sự ác liệt(?) của Tô Hàm.

Nhưng hôm sau, mặc kệ Tô Hàm kiên trì thế nào, Lôi Nghị vẫn mặc quân trang tới tiền tuyến.

Lần này anh là tướng, nhất định phải làm tròn trách nhiệm, dẫn dắt quân đội đánh thắng trận này.

Mà Tô Hàm, cũng càng thêm cẩn thận, chiêu thức cũng mạnh mẽ hơn, không đưa mình vào tình huống nguy hiểm nữa.

Nhìn Tô Hàm như vậy, Lôi Nghị cũng thả lỏng, chuyên tâm chỉ huy chiến đấu.

Dưới sự cố gắng của mọi người, tuy vẫn có một phần dị thú chạy vào Trấn Biên Thành, khiến một số người bị thương, nhưng so với những lần trước, thì số lượng thương vong như vậy đã giảm bớt một phần ba.

Đương nhiên, chuyện thế này không phải vì người dị năng hoặc Lôi Nghị mạnh thế nào, hay năng lực của họ cao bao nhiêu, mà cho đến bây giờ ngoài việc lần trước xuất hiện một dị thú cấp mười khiến Lôi Nghị bị thương thì không xuất hiện thêm bất kỳ dị thú nào trên cấp mười nữa.

Chuyện này rất khác thường, nên bọn Lôi Nghị càng cẩn thận gấp bội, vì sợ Thú Triều lần này sẽ xuất hiện biến cố lớn.

Trạng thái như vậy luôn duy trì cho đến đợt tấn công thứ tư, vẫn không xuất hiện một dị thú nào trên cấp mười, không, thậm chí ngay cả dị thú cấp mười cũng không xuất hiện nữa, cùng lắm chỉ có đến cấp chín.

Điều này làm cho những cao thủ cấp mười cấp mười một đến sau tọa trấn rất nghi hoặc.

Thông thường, mỗi lần Thú Triều sẽ chia làm năm đợt tấn công, càng về sau số lượng dị thú càng lớn, cấp bậc cũng càng cao.

Cuối cùng, dị thú trên cấp mười chỗ nào cũng có, thậm chí một số còn vượt cấp mười một, hoặc hiếm nhất là cấp mười hai cũng có khả năng luẩn quẩn chạy tới góp mặt cho đủ số lượng.

Cho nên lấy thực lực của những người trẻ tuổi như Lôi Nghị, dị năng mới cấp bảy cấp tám nhất định không thể ứng phó được, nhưng những kẻ dị năng trên cấp mười, dù địa vị hay tính tình đều khá là cao ngạo, tự nhiên không tham gia xuất phát ngay từ đầu.

Trên cơ bản bọn họ đều đến khi Thú Triều sắp kết thúc, hơn nữa đã đến sau thì là kẻ cao cao tại thượng bị ép phải tới đây, chỉ khi trong Thú Triều xuất hiện những dị thú cấp bậc đặc biệt cao họ mới hạ mình ra tay.

Nhưng chờ một đám bọn họ buông cái giá đỡ xuống đi tới tiền tuyến, lại phát hiện căn bản không có nơi cho bọn họ dùng, bởi vì lần này không xuất hiện dị thú cấp cao.

Điều này làm cho bọn họ cảm thấy họ có chút vô dụng, nhưng cũng càng thêm cẩn thận. Bởi vì họ hoài nghi, sở dĩ đến bây giờ còn chưa xuất hiện dị thú cấp cao rất có thể bởi vì chúng sẽ tập trung và xuất hiện vào một đợt tấn công cuối cùng?