Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 62: Dạo chơi




Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Đến bên ngoài Lôi gia, Tô Hàm lại một lần nữa hồi hộp.

“Làm sao vậy?” Nhìn Tô Hàm kéo chặt tay mình, Lôi Nghị hỏi.

“Em… Có chút hồi hộp làm thế nào đây?”

“… Không phải đã tới một lần rồi sao?”

“Nhưng lần đó không giống.”

Đến một lần trước, mình ôm tâm lý sợ bị cướp con, tuy cuối cùng con vẫn bị cướp mất, nhưng lúc này đây không giống, bởi vì quan hệ giữa cậu và Lôi Nghị đã thay đổi, cậu luôn luôn có cảm giác sắp gặp cha mẹ chồng… Phi phi, cậu cũng không phải phụ nữ.

Dù sao, tóm lại cậu rất hồi hộp!

Nhìn chằm chằm Tô Hàm trong chốc lát, phát hiện vẻ mặt của cậu đúng là rất căng thẳng, Lôi Nghị sờ đầu cậu đạo trấn “Yên tâm, hôm nay cũng chỉ có ba và tiểu Triêu ở nhà thôi.”

Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm mới thở ra một hơi, trừng mắt nhìn anh một cái “Sao không nói sớm nói, hại em lo lắng lâu như vậy.”

Chỉ có một mình chú Vương, thì của cậu áp lực nháy mắt giảm hơn một nửa.

Nghe giọng điệu như oán giận của Tô Hàm, Lôi Nghị nhìn cậu nói nói “Anh không biết em lại căng thẳng thế này.”

Tô Hàm nghe vậy ánh mắt dao động một chút, nói “Tới gặp người nhà của anh, sao lại không căng thẳng được?”

Nghe Tô Hàm nói, trong lòng Lôi Nghị không khỏi vui vẻ, cậu nói vậy là vì để ý đến quan hệ với mình rồi nhỉ.

Tuy trong lòng rất vui, nhưng biết rõ Tô Hàm thuộc tính tạc mao Lôi Nghị không ở thời điểm mấu chốt này mà cười ra tiếng, chỉ dắt tay cậu, mở cánh cửa trước mặt.

“Đến rồi.” Nhìn hai người cùng đi vào, Vương Kha cười mở miệng nói.

“Ba.” Lôi Nghị nói với Vương Kha.

Một bên Tô Hàm thấy thế cũng vội vàng mở miệng “Chào chú Vương.”

Thấy Tô Hàm, Tô Triêu đứng ở trong lòng Vương Kha, được rồi, bây giờ là Lôi Triêu lập tức nở nụ cười khanh khách, hai cánh tay nhỏ cố gắng duỗi về phía Tô Hàm, miệng y y nha nha không biết đang nói gì.

Tô Hàm thấy thế lòng nhất thời mềm nhũn, may mà con trai bảo bối chưa quên mất mình, cuối cùng cũng không khổ công nuôi con.

“Xem ra nó rất nhớ cháu.” Vương Kha thấy thế cười cười, sau đó ý bảo Tô Hàm ôm Lôi Triêu.

Tiến lên vài bước, Tô Hàm vừa tiếp xúc con trai đã hôn vài cái lên mặt của bé “Con trai ngoan, nhớ ba không?”

Như đáp lại Tô Hàm nói, Lôi Triêu nằm úp sấp trên vai Tô Hàm cái miệng nhỏ nhắn, thế mà ở trên mặt Tô Hàm hôn một cái.

Nhất thời khiến Tô Hàm trợn mắt há mồm “Lôi Lôi Lôi Lôi… Nghị, con nó vừa rồi hôn em này.”

Nhìn phản ứng khoa trương của Tô Hàm, Lôi Nghị có chút buồn cười gật đầu.

Vài giây sau, Tô Hàm từ khiếp sợ tỉnh táo lại, bắt đầu ôm chặt Lôi Triêu “Con trai à, thật ngoan, đều biết hôn rồi, lại hôn một cái nữa nào.”

Nhưng, sau đó mặc kệ cậu dỗ dành thế nào cũng không thể như ý nguyện, hơn nữa có lẽ bị ồn đến phát phiền, bé Lôi Triêu duỗi ra tay, một tia sấm sét lập tức bắn về phía Tô Hàm.

Nhưng cũng may lần này Lôi Nghị đứng một bên nhanh tay nhanh mắt đỡ được tia dị năng nhỏ bé kia, mới không khiến Tô Hàm dọa người trước mặt mọi người.

Qua đi, Tô Hàm đen mặt nhéo mặt con mình nói “Con trai, dị năng của con dùng càng ngày càng lưu loát nhỉ.”

“À, đó là vì mấy ngày nay, cha (ông nội Lôi Nghị) đều dẫn đường cho nó sử dụng dị năng.” Vương Kha đứng bên thấy thế nói tiếp.

Tô Hàm nghe vậy thốt ra “Có phải quá sớm rồi không?”

Sau khi nói xong, lại hối hận, dù sao đối phương cũng có dị năng cấp mười một, hơn nữa Lôi gia lại thừa kế dị năng biến dị hệ lôi mấy trăm năm, thời điểm nào bắt đầu dạy trẻ thì họ phải hiểu nhiều hơn mình.

Cũng may Vương Kha không so đo, chỉ cười nói một câu “Tiểu Nghị khi còn bé cũng học sớm như vậy, đúng rồi, hôm nay hai đứa tính thế nào, nghe Tiểu Nghị nói hai đứa chuẩn bị ra ngoài?”

“Ngạch…” Nghe được Vương Kha nói, Tô Hàm nhất thời nhìn về phía Lôi Nghị, ý bảo anh nói đi.

Nhận được ám chỉ của Tô Hàm, Lôi Nghị mở miệng “Tiểu Hàm từ khi tới Thành Trung Tâm chưa đi dạo được lần nào, cả ngày ở trong nhà, con muốn dẫn cậu ấy và Tiểu Triêu ra ngoàichơi.”

Nghe Lôi Nghị nói, Vương Kha cười gật đầu “Cũng được, nhưng trên đường phải chú ý an toàn.”

Ban đầu cho rằng Vương Kha sẽ từ chối, dù sao mấy ngày trước Lôi Trăn mới nói bên ngoài rất nguy hiểm, tốt nhất không nên ra ngoài, nhưng không nghĩ rằng ông lại đồng ý.

Nhìn biểu tình nghi hoặc treo rõ ràng trên mặt Tô Hàm, Vương Kha cười nói “Chú ấy nói cho cháu nên ở trong nhà là khi cháu một mình, nhưng bây giờ có Tiểu Nghị đi cùng cháu, chú nghĩ nó có thể bảo vệ tốt cho cháu mới đúng, bằng không, ngay cả bà xã của mình cũng không bảo vệ được, thì chú mới không thừa nhận nó là con chú đâu.”

Nghe được Vương Kha nói, Tô Hàm mặt hơi đỏ một chút, nhỏ giọng nói “Cháu còn chưa phải vợ của anh ấy mà.”

Vương Kha nghe vậy mỉm cười, chỉ cho là không nghe thấy.

Ngược lại Lôi Nghị đứng một bên nói “Con sẽ bảo vệ tốt cậu ấy và con trai con.”

“Ừ.” Vương Kha nghe vậy gật đầu “Vậy mấy đứa muốn đi thì đi đi, còn ở đây lắm chuyện thì ông già này cũng không kiên nhẫn đâu.”

Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm xì một chút bật cười “Chú à, chú xem chú còn trẻ hơn cả Lôi Nghị đấy, nếu chú nói chú là ông già, thì Lôi Nghị không phải rất già rồi sao.”

Nói tới đây, cậu đột nhiên nhớ tới, Lôi Dực dường như bốn mươi tuổi, dựa theo định luật này thì Lôi Nghị đã hơn bốn mươi tuổi, vậy không phải tuổi Lôi Nghị lớn gấp mấy lần mình à.

Nghĩ đến đây, Tô Hàm hơi quỷ dị nhìn về phía Lôi Nghị, người này, chiếu theo tuổi tác, thì vai vế của anh cũng có thể làm cha mình rồi nhỉ?

Nghe Tô Hàm nói, Vương Kha rất vừa lòng, nhưng Lôi Nghị đứng một bên, nghe người yêu thế mà lại nói mình là ông già, sắc mặt thì không thể nào tốt được.

Đặc biệt, nhìn thấy ánh mắt cậu tràn đầy ghét bỏ(?).

“Ba, con và Tiểu Hàm đi trước, buổi tối về, sẽ đưa bé tới đây.” Không thể phát hỏa với Tô Hàm, Lôi Nghị chỉ có thể tạm biệt ba, nhanh chóng xoay đề tài tuổi tác đi chỗ khác.

“Ừ.” Vương Kha nghe vậy gật đầu, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó mở miệng “Đúng rồi, đây là A Thất, hôm nay cậu ấy sẽ đi theo hai đứa.”

Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm mới phát giác, phòng trong còn có người thứ tư, trước đó cậu vẫn không nhận thấy được gì.

Nhìn biểu tình ngoài ý muốn của Tô Hàm, Vương Kha cười cười nói rằng “A Thất dị năng cấp mười, dị năng theo thiên hướng ẩn nấp hành tung, cho nên cháu mới không thể phát hiện được cậu ấy.”

“À.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, sau đó nghiêm túc đánh A Thất một cái rồi bắt chuyện “Chào chú.” Cấp mười nha, với cậu mà nói, chính là tồn tại nhìn lên trên đấy.

Lôi Nghị đứng một bên cũng mở miệng gọi “Chú Thất.”

A Thất nghe vậy gật đầu “Lôi thiếu.”

“Đúng rồi, ngoại trừ A Thất còn có một người khác đi theo bảo vệ các con, Hội Trưởng Hứa còn mời một vị tinh sư cấp cao lực tinh thần cấp mười, tuy cấp bậc tinh sư không cao lắm, nhưng rất am hiểu công kích.” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha mở miệng lần nữa.

Tinh sư cấp cao, lực tinh thần cấp mười?

Tô Hàm nghe xong, thật hoảng sợ, tuy mặt ngoài thoạt nhìn, địa vị lực tinh thần cấp mười và dị năng cấp mười ngang nhau, nhưng trên thực tế, người sau thì khó mời hơn người trước nhiều lắm, mà luận về độ khan hiếm, cũng hơn rất nhiều.

Đại đa số tinh sư đều có chút cao ngạo, rất ít khi làm chuyện bảo vệ người khác, dù sao việc chuyển hóa tinh thạch mới là thoải mái nhất không phải sao.

Hơn nữa đối lập với Lôi Trăn thân phận gia chủ Lôi gia, có quyền lực tuyệt đối với tất cả những kẻ phụ thuộc vào gia tộc họ, Hứa Duệ thân là Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư, nói cách khác vị thế cân bằng, nên tác dụng không nhiều.

Cấp bậc thấp thì không sao, cấp bậc cao… căn bản thầy không có quyền trực tiếp ra lệnh cho họ, đặc biệt tinh sư cấp cao hay tinh sư cao cấp. Tô Hàm có thể khẳng định, thầy mời người đến bảo vệ mình, chắc chắn tốn không ít máu.

Thầy đúng là rất coi trọng con của mình, nhưng càng như vậy, trong lòng Tô Hàm lại càng áy náy, càng không biết nên đối mặt với thầy thế nào.

Nhìn dáng vẻ Tô Hàm, Vương Kha không nói cái gì nữa, dù sao đây cũng là chuyện của cha con người ta, điều ông có thể làm cũng chỉ là nói cho nó biết những gì Hứa Duệ làm vì nó mà thôi. Về phần Tô Hàm khi nào mới có thể nghĩ thông, hoặc tha thứ cho hai người kia, thì không phải việc mình quản được.

Sau khi ra ngoài, Lôi Nghị mới hỏi “Vừa rồi, suy nghĩ cái gì?”

“Không… Em chỉ là, cảm thấy dường như mình quá lao sư động chúng(1) rồi không.” Vì một mình mình, mà điều động một người dị năng cấp mười cộng thêm một tinh sư cấp cao.

(1) Lao sư động chúng: chỉ việc sử dụng nhân lực lớn, sức lực lớn

Lôi Nghị nghe vậy cười cười “Chỉ cần em vui vẻ, lao sư động chúng một chút cũng không sao.”

Nghe Lôi Nghị nói, mũi Tô Hàm không khỏi chua xót, trong lòng cậu rất rõ ràng, cho dù A Thất, hay cái tinh sư kia chắc chắn đều là kết quả do người đàn ông này cố gắng, bằng không chú Vương và thầy sao lại biết hôm nay mình muốn ra ngoài chơi chứ, còn đặc biệt sắp xếp vệ sĩ vì mình.

Cậu đột nhiên cảm thấy, có phải mình quá tùy hứng rồi không.

Nhìn đến cậu không động, Lôi Nghị nhận con từ trong lòng cậu, sau đó giữ chặt tay cậu “Đi thôi.”

Nhìn người đàn ông phía trước một tay ôm con, một tay nắm chặt tay mình, Tô Hàm đột nhiên rất hạnh phúc, mình không thể từ chối người đàn ông này một lần nữa.

Vì muốn để Tô Hàm và Lôi Nghị chơi đùa thoải mái, A Thất và vị tinh sư kia không đi cùng họ, mà đi theo phía sau ở một nơi không xa họ.

A Thất dường như rất quen thuộc với chuyện bảo vệ này, giữ khoảng cách với bọn Tô Hàm rất chuẩn không thất lạc cũng không để những người khác phát hiện.

Mục đích đầu tiên trong hành trình của Tô Hàm và Lôi Nghị hôm nay là thành đồ chơi.

Nói là thành đồ chơi, thật ra nơi đó ngoại trừ có rất nhiều rất nhiều… Món đồ chơi, thì còn có một nơi chuyên cung cấp trò chơi cho trẻ nhỏ dưới một tuổi vui đùa.

Hơn nữa vì tất cả các đạo cụ đều sử dụng công nghệ cao, cho nên tuyệt đối an toàn, ít nhất từ khi khai trương đến bây giờ, chỉ xuất hiện một số trường hợp trẻ em bị thương.

Chẳng qua tuy nói cung cấp đồ chơi cho trẻ em dưới một tuổi, nhưng những đứa trẻ tới nơi này chơi đùa hầu như đều từ tám đến chín tuổi trở trên, nhỏ như bé Lôi Triêu thì cơ bản không có.

Cho nên ôm bé chốc lát, Tô Hàm và Lôi Nghị quyết đoán đứng lên đi mua đồ chơi.

Hai người bế bé đi lại gần một giờ, thu hoạch được một số món đồ chơi, sau khi tính tiền, Tô Hàm hỏi Lôi Nghị “Kế tiếp đi chỗ nào?”

Lôi Nghị nghe vậy cũng có chút khó xử, trước đó chỉ nghĩ đến chuyện mang con đi chơi, bây giờ mới cảm thấy khó xử. Bởi vì con còn nhỏ, nên rất nhiều nơi họ không thể đi.

“Nếu không, đi ăn cơm?” Lôi Nghị suy nghĩ trong chốc lát, rồi đề nghị.

“Bây giờ mới mười giờ.” Tô Hàm nghe vậy xem thường nói.

“Vậy nếu không… tùy tiện đi dạo?”

“Cũng được.” Tô Hàm nghĩ nghĩ, nói, “Kề bên kia không phải có chỗ mua đồ dùng trẻ em sao, chúng ta đi tới đó mua cho con chút đồ, thuận tiện mua thêm quần áo.”

Lôi Nghị gật đầu, sau đó hai người ôm con đi dạo phố.

Cũng may vì đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, lại mang theo con trai, một nhà ba làm gì cũng như ngọt mật.

Hơn nữa hiện tại tình yêu đồng tính và tình yêu nam nữ trên cơ bản được đặt ngang hàng, chồng chồng hai người mang theo con trai đi dạo phố cũng không tính là hiếm thấy, cho nên Tô Hàm ngoại trừ lúc bắt đầu cảm thấy đi cùng một người đàn ông còn ôm trẻ nhỏ dạo phố có chút không được tự nhiên, thì về sau lại rất thích thú.

Mua cho bé Lôi Triêu một đống lớn quần áo, đến giữa trưa, hai người chuẩn bị tìm một chỗ ăn cơm.

Bởi vì Lôi Nghị là người địa phương lớn lên ở đây, Tô Hàm cũng không tham gia vào việc chọn nơi ăn uống, chỉ đi theo đi là được.

Nhưng, vừa mới từ khu phố kia đi ra, đang chuẩn bị lên xe, cảm giác xấu trong lòng Lôi Nghị lại đột nhiên nhảy ra, sau đó phản ứng đầu tiên là kéo chặt tay Tô Hàm, che cậu ở phía sau mình, ánh mắt tuần tra bốn phía.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú ý – về chuyện dẫn đường cho bé Tô Triêu (Lôi Triêu) sử dụng dị năng, không phải là dạy bé cách sử dụng, mà là dẫn đường cho bé sử dụng, giống như để bé chậm rãi lớn lên, chậm rãi học đi học nói, học được một số chuyện để bé quen thuộc với dị năng của mình

*Hoa Cúc*: Lời tác giả còn rất dài, nhưng mình thấy không quá quan trọng và không liên quan đến chuyện nên mình không dịch. Ai tò mò muốn biết thì đọc CV nhé.