Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 53: Áy náy




Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Một ngày sau khi bữa tiệc diễn ra, hành động Tô Hàm để con mình ở lại Lôi gia không thể nghi ngờ là ném một quả bom xuống Thành Trung Tâm.

Thì ra học trò mới Hứa Duệ nhận lại còn có một chân với người thừa kế Lôi gia, chẳng những đã sớm ở cùng nhà, mà ngay cả con cũng sinh rồi.

Hơn nữa theo tính chất đặc biệt của dị năng nhà họ Lôi, thì Tô Hàm sinh còn trai trưởng cho họ, cũng chính là người thừa kế tiếp theo của nhà họ.

Không ít người bắt đầu ở trong lòng ghen tị Tô Hàm vận may thật tốt, chẳng những được Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư nhận làm học trò, còn lập tức được gả vào Lôi gia, tiền đồ vô lượng rồi

Đương nhiên, cũng có người ghen tỵ, hận không thể giết chết Tô Hàm cho hả hận. Trong đó phản ứng mãnh liệt chính là hai người Thủy Duyệt và Tưởng Thược.

Thủy Duyệt là ghen ghét, Tô Hàm thế mà khi cô ta không biết đã sinh được người thừa kế cho Lôi gia, nguyện vọng đó cô ta suy tính bao năm cũng không thể trở thành sự thật.

Dù sao khi cô ta nghe được tin tức này, cả khuôn mặt lộ ra biểu tình vặn vẹo khiến khí chất cả người cô ta nháy mắt trượt xuống tình trạng con hề, nếu không phải vì duy trì sự dịu dàng giả dối của ngày thường, thì lúc ấy ở nơi đó tuyệt đối sẽ xảy ra một trận đại hồng thủy (Chú ý: Thủy Duyệt dị năng hệ thủy – lời tác giả)

Mà so sánh với sự bất mãn của Thủy Duyệt do bị cướp đi người trong lòng thì Tưởng Thược chỉ là đơn thuần ghen tị.

Đúng vậy, chính là ghen tị, rõ ràng một năm trước còn không bằng một người bình thường, ở trước mặt cậu ta chỉ có thể cúi đầu, dựa vào cái gì mà chỉ một năm thôi, đã bước đến địa vị mà cậu ta không động được.

Chẳng những bái một trong hai truyền kỳ của Liên Minh làm thầy, còn đặt chân vào nhà họ Lôi, gia tộc lớn nhất Liên Minh, ban đầu cậu ta còn tưởng vị Lôi thượng tá kia chỉ cùng vui đùa một chút, kết quả hai người ngay cả con cũng có rồi.

Nếu nói lúc bắt đầu Tưởng Thược chán ghét Tô Hàm chỉ là vì cậu đã cướp đi trái tim Lâm Tuấn, như vậy bây giờ là đơn thuần ghen tị, ghen tị Tô Hàm tốt hơn mình về mọi mặt. Thù hận lúc trước vì tình ái mà dẫn đến, nay đã vặn vẹo thay đổi hình dạng. dammy9694.wordpress

Mà người thông minh một chút lại liên tưởng đến tình thế hiện giờ, Thú Triều một trăm năm một lần sắp tới, mà tiếp sau Thú Triều chính là tuyển cử Chủ Tịch Liên Minh nhiệm kỳ mới và một số nhân vật cấp cao.

Ban đầu giống như quá khứ, bởi vì quan hệ của bốn đại gia tộc rất chặt chẽ, căn bản không một gia tộc nào thay thế được, nhưng vài năm gần đây, một số gia tộc đều đã nhận ra một chút hương vị.

Có thể nói là như vậy, quá khứ đoàn kết thành một khối của bốn đại gia tộc đã bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà triệt để bị chia rẽ, trong đó rõ ràng nhất là Mộc gia và Lôi gia.

Dù sao, con út nhà họ Lôi là Lôi Dực khiến con út nhà họ Mộc là Mộc Ly biến thành kẻ ngu ngốc, nếu Mộc Ly là một phế vật không có cũng không sao hoặc tư chất bình thường như những người dị năng khác thì thôi đi, nhưng cố tình tư chất cậu ta lại rất tốt, người trong nhà cực kỳ xem trọng. Như vậy họ không bất hòa ầm ĩ với Lôi gia mới là lạ đấy, vài năm gần đây Mộc Phong hữu ý vô tình nhằm vào Lôi gia cũng vừa lúc xác nhận điểm ấy.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này dã tâm của Thủy gia đã thể hiện ra ngoài, cho nên tuy bên ngoài Thành Trung Tâm thoạt nhìn vẫn hòa hợp êm thấm, nhưng thật ra các thế lực lớn trên cơ bản đã bắt đầu rục rịch, ai cũng muốn từ đó mà có được một bát canh, dù sao nay đã khác xưa, cho dù không thể thừa dịp này chen chân vào vị trí của bốn đại gia tộc, thì cũng có thể nhân cơ hội này lộ ra một chút lòng thành với bốn đại gia tộc, chọn một cái mà ôm đùi.

Mà lúc này, Hứa Duệ gióng trống khua chiêng nhận học trò đã sinh được người thừa kế cho Lôi gia, điều này rất đáng giá để cho người khác nghiền ngẫm, phải biết rằng Hiệp Hội tinh sư trong tay Hứa Duệ cũng không phải thuộc loại không tồn tại như mấy năm trước ở Thành Trung Tâm, trên cơ bản ông đã tập hợp toàn bộ các tinh sư của Liên Minh, lực lượng sánh ngang với bốn đại gia tộc.

Cho nên, quan hệ của Tô Hàm và Lôi Nghị bị đưa ra ánh sáng, khiến cho một số gia tộc vốn đã chuẩn bị đầu quân vào Thủy gia hoặc Mộc gia lại bắt đầu do dự.

Chẳng qua những chuyện đó Tô Hàm bây giờ không quan tâm được, cậu bị tin tức Lôi Nghị mang đến đấp cho hôn mê.

“Anh nói, Chủ Tịch Tô có thể là ba em, mà thầy của em có khả năng là cha em?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm ngơ ngác nói.

“Ừ.” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị có chút lo lắng, “Ba của anh đã xác nhận rồi, ngày đó người dùng dị năng thuấn di cứu anh là Chủ Tịch.”

Cho nên Chủ Tịch ngoại trừ dị năng hệ mộc như bề ngoài thì ông còn có được dị năng thuấn di.

Cho nên, nói như vậy Chủ Tịch Tô không phải ba mình hoặc cha mình, thì cũng có thể có quan hệ huyết thống với mình, mà theo tình huống bây giờ thì xem ra, điều phía trước chiếm tỷ lệ rất lớn.

Hơn nữa, nếu bọn họ thật đúng là ba và cha mình, thì tất cả những nghi hoặc của mình từ xưa cho tới nay đều có thể giải thích được rồi.

Ví dụ cách thầy coi trọng mình rất không bình thường, ví dụ như Chủ Tịch Tô cũng thân thiết đến không bình thường với mình.

Còn có ngày đó khi dùng cơm, từ cái giơ tay nhấc chân đầu có thể nhân ra sự ăn ý tuyệt vời giữa họ…

Nhưng, nếu mình, không đúng, nếu ‘Tô Hàm’ đúng là con của họ, thì vì sao họ lại để ‘Tô Hàm’ sống ở cô nhi viện trưởng nhỉ?

Nghĩ đến những gì Lôi Dực đã từng nói, nếu quan hệ của họ quá thân mật, thì những kẻ có quyền trong Liên Minh nhất định sẽ không để cho họ trưởng thành được như bây giờ. dammy9694.wordpress

Cho nên, đây mới nguyên nhân bọn họ không cần ‘Tô Hàm’?

“Tiểu Hàm.” Nhìn Tô Hàm từ khi nghe được lời của mình thì cúi đầu không nói lời nào, Lôi Nghị an ủi, “Hội Trưởng Hứa, bọn họ cũng rất thương em, lúc trước để em lại trong cô nhi viện có lẽ cũng có nguyên nhân.”

Tô Hàm nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía người ngồi cạnh mình trên ghế salon, trong con ngươi Lôi Nghị tràn đầy hình ảnh của mình, do dự một chút, dứt khoát tựa vào lòng anh.

Nhận thấy động tác của cậu, thân thể Lôi Nghị cứng ngắc một chút, sau đó vươn tay nắm tay Tô Hàm.

“Em biết, chỉ là… bây giờ trong lòng cảm giác rất phức tạp thôi.”

Đối với kia một bộ đôi tồn tại chói mắt trong Liên Minh như vậy, lại là cha và ba của thân thể mình, nhất thời Tô Hàm đúng là có chút khó có thể tiếp thu.

Nói thật, về điểm hai người kia là ba và cha của cậu, sâu trong nội tâm cậu vẫn rất vui sướng, không phải vì địa vị của họ, mà vì sự kính nể từ nội tâm đối với bọn họ.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bọn họ đối với mình tốt, đều là do ‘Tô Hàm’, cậu lại có chút mâu thuẫn, hoặc nói là áy náy.

Tô Hàm thực sự đã chết, bây giờ ở đây trong cái xác này là một người khác, nếu như hai người họ biết, con trai của họ thật ra đã chết…

Tình cảm của Lôi Nghị cậu có thể không có gánh nặng mà tiếp nhận, bởi vì cậu biết người Lôi Nghị yêu là chính bản thân cậu. Thậm chí mà ngay cả bé Tô Triêu, cậu cũng có thể…

Nhưng đối với thầy và Chủ Tịch Tô… Cậu chỉ cảm thấy áy náy, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình không đúng khi cướp đoạt đồ của người khác.

Nhìn cảm xúc của Tô Hàm vẫn không tốt như cũ, Lôi Nghị chỉ nghĩ cậu còn rối rắm về chuyện bị cha mẹ mình vứt bỏ.

“Nếu không… Ngày mai đến hỏi một chút? Không phải Hội Trưởng Hứa nói em ngày mai tới đó ăn cơm sao.” Nhìn Tô Hàm trong lòng, Lôi Nghị hỏi.

“… Ừ.” Thật lâu sau, Tô Hàm mới rầu rĩ gật đầu.

Nói thật, ngày mai cậu thật sự không biết nên đối mặt thế nào với hai người mà mình đã chiếm đoạt thân thể con của họ.

Nằm trong lòng Lôi Nghị thêm một lát, Tô Hàm trở về phòng ngủ, là phòng ngủ của mình. Bởi vì tâm tình không tốt, cho nên Tô Hàm không đồng ý đề nghị ở cùng một phòng của Lôi Nghị.

Ở trên giường lăn qua lộn lại nằm nửa ngày, Tô Hàm vẫn không ngủ, sau đó lại có chút nhớ con trai, nếu nó còn ở nhà mình sẽ bận rộn chăm sóc nó, cũng không giống như bây giờ ở trong phòng một mình có thời gian mà rối rắm.

Chờ đến ngày hôm sau, Tô Hàm bình thường luôn luôn nhanh nhẹn lại trở nên lề mề.

Nhìn cậu do dự không quyết, nhưng vẫn không nói gì, Lôi Nghị hỏi “Nếu không hôm khác lại đi?”

“Thôi.” Lắc đầu, Tô Hàm nói, “Dù sao đã hẹn trước, nếu không đi, có phải sẽ không tốt hay không?”

“Bọn họ không trách em đâu.” Lôi Nghị nói.

Tô Hàm trầm mặc một hồi “Em vẫn muốn đi hôm nay.”

Lôi Nghị nghe vậy gật đầu “Muốn anh đi cùng em không?”

Tô Hàm nhất thời hắc tuyến “Anh đi làm gì?”

Lôi Nghị “…” Gặp nhạc phụ nhạc ba được không.

Ban đầu sau khi ra khỏi nhà, Tô Hàm nghĩ có lẽ sẽ trực tiếp đến nhà Hứa Duệ, nhưng không biết vì sao, lại rề rà chạy tới Hiệp Hội tinh sư, nhận một ít thú hạch cấp bốn cấp năm, mới hướng tới nhà Hứa Duệ. dammy9694.wordpress

Bởi vì đến gần đó, trong lòng vẫn còn chút khúc mắc, Tô Hàm dứt khoát không lái xe, mà đi bộ.

Đến một chỗ ngoặt, Tô Hàm nhíu mày.

Từ khi cậu rời khỏi Hiệp Hội tinh sư không lâu, cũng cảm giác được có người đi theo mình, tuy đối phương đã tận lực ẩn đi hơi thở, nhưng đừng quên, ngoại trừ dị năng ba cấp cậu còn là một tinh sư lực tinh thần cấp bảy.

Không biết hữu ý hay vô tình, hoặc do Hứa Duệ nhắn nhủ, mà người người đề biết Tô Hàm năm nay sắp mười tám tuổi là một tinh sư cấp trung, nhưng ngoại trừ hai tinh sư lúc trước giúp cậu đăng ký, thì dường như không ai biết lực tinh thần của cậu đã đến cấp bảy.

Kết quả vừa rồi khi cậu dùng lực tinh thần cảm nhận, thì thực lực của đối phương có lẽ không vượt qua cấp bảy.

Cong cong môi, Tô Hàm nghĩ, nếu đối phương chỉ đơn thuần theo dõi thì thôi, nếu không…

Cho tới bây giờ, cậu cũng chỉ luyện tập lực tinh thần với Hứa Duệ, nhưng ông lại là cường giả lực tinh thần cao tới cấp mười một, cậu căn bản không công phá được hàng phòng ngự của ông.

Bây giờ…

Nhíu mày, cậu luôn rất muốn biết mức độ khống chế lực tinh thần của mình, nếu hôm nay có người tự mình đưa lên cửa, thì thí nghiệm một chút xem mình luyện tập lực tinh thần như thế nào rồi…

Tô Hàm nghĩ, nên chuyển một nơi khác, không đi tới nhà Hứa Duệ nữa, ngược lại đổi hướng đến một nơi hẻo lánh.

Nhìn hành động của Tô Hàm, người đi theo không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức không nghĩ nhiều, ban đầu hắn còn lo lắng không thể xuống tay đấy, dù sao kề bên này cũng không phải khu dân cư bình thường.

Có lẽ là vì rất có lòng tin, nên Tô Hàm càng đi về phía trước, cũng càng cảm giác được rõ ràng hơi thở của người kia.

Cuối cùng, Tô Hàm cảm thấy nơi này đủ hẻo lánh, xung quanh cũng đủ yên tĩnh, thì dừng bước, nhìn một nơi nào đó dù rất vội vàng vẫn ung dung mở miệng “Cùng đủ rồi, ra ngoài cho tôi thấy cái mặt đi.”