Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 76




Đó là một cái hang rất lớn, toàn bộ đều trải rộng băng tinh màu lam trong suốt, tản mác ánh sáng lam lân lân, thoạt nhìn cực kỳ mê người. Mà hấp dẫn nhất dẫn, là khối băng lớn màu lam chồng chất thành một ngọn núi nhỏ ở chính giữa kia, núi băng cao chưa đến ba mét, hình nón, đỉnh sắc nhọn, phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, mà làm người ta kinh diễm nhất là ở chỗ đầu mũi nhọn nở rộ một đóa hoa sen màu lam.

Không sai, chính là hoa sen màu lam, nó cũng không phải mọc ở mũi nhọn của núi băng, nhìn kỹ mới có thể phát hiện nó nổi lơ lửng, lấy tốc độ thong thả xoay tròn. Hoa sen có năm cánh, trong suốt màu lam, xa xa nhìn lại, tản ra ánh huỳnh quang màu lam, thoạt nhìn như mộng như ảo. Nguyên đóa hoa sen tản ra mùi hương thanh lạnh, hít vào chỉ làm cho người ta cảm giác từ trong xương cũng tản mát ra cái lạnh, thế nhưng tinh tế cảm thụ mới có thể phát hiện thần thanh khí sảng, như là gân mạch cả người đều thông thấu vậy.

“Việt tướng quân, các người đây là?”

Sắc mặt Thâm Niên hơi trầm xuống, đôi mắt chuyển một vòng qua nhóm người Kỳ Bạch cuối cùng rơi xuống Việt Kha, ngoài miệng kéo ra một nét cười, dường như thật sự không rõ bọn họ sao lại đến đây.

Một cánh tay như sắt thép của Việt Kha chặt chẽ ôm eo Kỳ Bạch, đôi mắt bình tĩnh theo dõi anh ta, cực kỳ chú ý, đối với Thâm Niên, ngay cả lông mi của y cũng không nảy lên một chút gì. Trải qua một buổi tối, màu đỏ trên người y đã rút đi, lộ ra màu da tiểu mạch, thần sắc càng lạnh, khí tức lại càng thêm nguy hiểm, tựa như con sư tử đang ngủ đông. Thế nhưng màu đỏ trong mắt lại là càng phát ra sáng rõ, bị đôi mắt này nhìn, thậm chí sẽ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác bị thiêu đốt.

Thâm Niên nhìn ánh mắt y lộ ra một tia kinh dị, anh ta cũng phát hiện Việt Kha không đúng, khí tức của y rõ ràng mạnh hơn nhiều so với khi hai bên cáo từ nhau, bọn họ tách ra cũng chưa tới bảy tám ngày, nhưng thực lực Việt Kha đã tới cấp 8, tăng lên nhanh như vậy, chỉ có một khả năng. Nghĩ đến khả năng kia, ánh mắt Thâm Niên càng thêm u ám.

Anh ta nhíu mày, vui đùa nói, “Xem ra, nhóm Việt tướng quân thu hoạch không tồi a!”

Kỳ Bạch tự tiếu phi tiếu, khiêm tốn nói, “May mắn mà thôi, so với vận khí của Vọng Thủy thành các người, vận khí tốt của bon tôi chỉ như nhỏ giọt.”

Khóe miệng Thâm Niên có chút run rẩy, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng, “Chỉ là không rõ nhóm Việt tướng quân các người tới nơi này làm gì, chúng ta không phải nói rõ rồi sao, một bên một phía sao?”

Kỳ Bạch vô tội hỏi, “Có sao?”

Cũng không đợi Thâm Niên trả lời, hắn quay đầu hỏi Mạc Kỳ, “Chúng ta có nói như vậy sao?”

Mạc Kỳ nghiêm trang trả lời, “Không có!”

“Ờ, không có!” Kỳ Bạch cũng nghiêm trang, nghiêm túc nói, “Xem ra là Niên thiếu gia anh nhớ lầm.”

Bọn họ kẻ xướng người hoạ khiến Thâm Niên chỉ còn kém nhe răng, chỉ có thể ‘Ha ha’.

Kỳ Bạch cười tủm tỉm nói, “Bất quá, có người có phần, Niên thiếu gia anh sẽ không keo kiệt như vậy chứ!” Ánh mắt hắn ám chỉ liếc liếc mắt nhìn đóa hoa sen ở chính giữa kia. Vừa rồi Hoa Hạ nói, một nguồn năng lượng khác kia hẳn là ở bên trong hoa sen.

Một tráng hán lớn tuổi bên cạnh Thâm Niên nhíu mày, trợn mắt nói, “Tên nhóc này là ai? Ăn nói ngông cuồng, Việt tướng quân đối xử với thủ hạ thật đúng là khoan dung. Muốn thứ của Vọng Thủy thành bọn ta, là không có quy củ, hay là nói Việt tướng quân chướng mắt bọn ta đây?”

Kỳ Bạch đối với chiêu châm ngòi ly gián này không có bất cứ phản ứng gì, ngược lại là Việt Kha, ánh mắt hung tợn kia rơi xuống người kia, kinh hãi khiến người kia không khỏi lui về phía sau một bước, lập tức phản ứng được thì sắc mặt lại rất đặc sắc, xanh xanh trắng trắng.

Kỳ Bạch hơi hơi nhướn mi, quyết định khen thưởng 12 lần cho Việt Kha, thật sự là không thể hữu dụng hơn được nữa mà.

Khẽ khụ một tiếng, Kỳ Bạch mở to mắt nói dối, “Tôi là cố vấn đặc biệt của Quân bộ Võ thành, bình thường tôi ta nhưng không hay lên tiếng, cho dù là Việt Kha, cũng không quản được tôi.” Nói rồi hắn dừng một lát, tự tiếu phi tiếu nói, “Ngược lại là thuộc hạ của Niên thiếu gia có quyền thế ghê ha.”

Thần sắc Thâm Niên âm trầm, một mắt dao để tại trên người tráng hán, dời đề tài, “Cố vấn đặc biệt, sao tôi lại chưa từng nghe qua?”

Kỳ Bạch sắc mặt không biến, nói, “Đã nói là cố vấn đặc biệt, nếu các người mà biết rồi thì làm sao gọi cố vấn đặc biệt được nữa?”

“Sao?” Thâm Niên trong lòng vẫn có nghi vấn, ánh mắt dừng lại ở Việt Kha ngay từ đầu chưa hề nói, nheo mắt, “Việt tướng quân, sao lại không nói lời nào?”

Thần sắc Kỳ Bạch có chút không kiên nhẫn, vung tay lên, nói, “Niên thiếu gia không cần lảng sang chuyện khác, tôi nói luôn, khối năng lượng này bọn tôi muốn chia phần, anh có nói thế nào thì bọn tôi cũng sẽ không từ bỏ.”

Lời này cực không khách khí, mặt Thâm Niên trong nháy mắt liền trầm xuống, vốn khuôn mặt ân cần như ánh mặt trời lúc này dưới ánh sáng màu lam lại làm nổi bật hơn vài phần âm trầm.

Kỳ Bạch tự tiếu phi tiếu nhìn lại anh ta, xương cốt da thịt hắn vẫn nhẵn nhụi trắng nõn như thường, chiếc cằm nâng lên có vẻ cực kỳ tinh xảo, rõ ràng thoạt nhìn như con thỏ bình thường vô hại, nhưng lúc này lại tản ra khí thế một chút cũng không thua đoàn người Thâm Niên, chậm rãi như vậy, trong lời nói cử chỉ đều lộ ra đại khí thong dong, một chút cũng không rơi xuống hạ phong.

Cho dù là mấy người Mạc Kỳ đối mặt với đoàn người Thâm Niên cũng có chút áp lực, nhưng hắn lại không chút hoang mang, tùy ý như đặt bản thân ở nhà mình vậy, ngược lại khiến người khác có chút kinh ngạc.

Khí phách như vậy, sao lại là người sinh trưởng ở khu Tam nên có được đây?

Kỳ Bạch không biết bọn họ trong lòng nghĩ thế nào, cho dù biết, hắn cũng sẽ không để ý. Nguồn năng lượng còn lại kia, vì Việt Kha, hắn phải có được!

Thâm Niên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong mắt chợt lóe một tia kinh diễm, ngón tay ở hai bên giật giật. Khuôn mặt âm trầm nháy mắt xoay chuyển, ý cười xán lạn nói, “Các người đã lấy được một khối năng lượng, còn muốn cả khối này, khẩu vị có phải quá lớn hay không? Cẩn thận nuốt không trôi đó.” Dường như cảnh cáo, lại như khuyên giải.

Kỳ Bạch nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, “Chuyện này anh hoàn toàn có thể yên tâm, khẩu vị của bọn tôi trước giờ vô cùng tốt, không có vấn đề cái gì mà nuốt không trôi, chỉ cần Niên thiếu gia bỏ được.”

Thâm Niên tuy rằng tán thưởng hắn, nhưng lại không phải Chu U Vương, anh ta lạnh lùng cười, “Vậy các ngươi kiên trì đối nghịch cùng với Vọng Thủy thành bọn ta?” (Chu U Vương là vị quân chủ cuối cùng của Tây Chu vương triều, là 1 hôn quân ăn chơi sa đọa, nhu nhược, thích nghe xu nịnh)

Kỳ Bạch cũng không cười nữa, nghiêm túc nói, “Khối năng lượng này, bọn ta là tình thế bắt buộc!”

Hai phương hoàn toàn xé rách mặt nạ, ai ai cũng cảnh giác hung tợn nhìn đối phương, không khí hết sức căng thẳng.

Phượng Minh Thiên đi ra ha ha cười nói, “Sao lại biến không khí thành cương ngạnh như thế, bất quá, Kỳ Bạch, các cậu cũng quá đáng rồi đó, nếu đã lấy được một khối năng lượng thì nên thấy đủ, đạo lý lòng tham không đáy rắn nuốt voi cậu hẳn là hiểu chứ!”

Nhìn không tán đồng cùng với nghiêm túc trong mắt Phượng Minh Thiên, Kỳ Bạch cười khổ trong lòng. Phượng Minh Thiên là người của Vọng Thủy thành, đối với mình hữu hảo bất quá là do nể mặt đại sư tỷ, thế nhưng một khi đi ngược với lợi ích của Vọng Thủy thành, về điểm này mặt mũi cũng không còn tác dụng. Huống chi, hiện tại đại sư tỷ không ở đây.

Mục đích Thư Nhận là một gốc dược thảo, không cùng một mục đích với bọn họ, giữa đường đã tách ra, mà Vu Tân Nguyệt biết nơi anh muốn đến, có chút không yên lòng đi theo rồi.

Kỳ Bạch trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, thế nhưng cũng biết bản thân không thể lui nửa bước.

“Hiểu chứ, sao tôi lại không hiểu?” Kỳ Bạch cười tủm tỉm đáp, trong lòng Phượng Minh Thiên lại dâng lên một ý niệm không tốt. Quả nhiên, ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi, mỉa mai nói, “Cường giả vi tôn, lời này cũng chính là các người nói ra khỏi miệng. Hừ, nếu các người lấy được năng lượng trước một bước, tôi không tin các người sẽ không đến cướp lấy năng lượng của bọn tôi, tôi bất quá chỉ là làm chuyện các người muốn làm trước mà thôi!”

Phượng Minh Thiên hộc máu, “Cậu nói chỉ là giả thiết!”

“Sao? Chẳng lẽ anh không biết, dị năng của tôi là biết trước, lần này tôi biết trước các người sẽ đến cướp đoạt năng lượng của bọn tôi, bởi vậy tôi quyết định tiên hạ thủ vi cường.” Kỳ Bạch ba hoa khoác lác bậy bạ, thế nhưng nói xong trong lòng nhịn không được vì trí tuệ của mình mà khen thưởng 12 lần. Năng lực biết trước thần mã, quả thực chính là một lý do hay đến không thể hay hơn.

Tôi là biết các người muốn gây bất lợi đối với bọn tôi trước, cho nên vì không để các người gây bất lợi, bọn tôi chỉ có thể cướp lấy năng lượng của các người!

Nhóm người Mạc Kỳ, “…” Còn có thể đi xa hơn một chút nào sao?

Nghe vậy, ánh mắt Thâm Niên híp lại. Không sai, anh ta thật sự là có ý niệm như vậy, hai khối năng lượng này đều là do Vọng Thủy thành bọn họ phát hiện, nên toàn bộ thuộc về bọn họ. Chỉ là không ngờ dị năng của tên nhóc này lại là biết trước, đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Anh ta hoàn toàn không hoài nghi Kỳ Bạch nói dối, thật sự là bởi vì không đoán được Kỳ Bạch có thể mặt dày nói dối.

Phượng Minh Thiên bóp trán, “Những gì cậu nói hết thảy đều không có xảy ra…”

“Nếu xảy ra rồi thì còn cái gì nữa chứ?” Kỳ Bạch chính khí lẫm liệt, “Bọn tôi bất quá chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi!”

Nhóm người Mạc Kỳ, “…” Ha ha.

Phượng Minh Thiên bị thái độ củi gạo dầu muối không tiến của hắn chọc giận, nhíu mày cả giận nói, “Ý của cậu là hạ quyết tâm tranh đoạt cùng với bọn anh?”

Kỳ Bạch xụ mặt, vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Đó là tất nhiên, khối năng lượng này, tôi đã nói rồi, là tình thế bắt buộc!”

Phượng Minh Thiên lạnh lùng cười, liền hô ba tiếng được, lại đột nhiên nói, “Một khi đã như vậy, cậu cứ lấy đi?” Nói xong, vươn ra một bàn tay, ý bảo cứ tùy ý.

Ánh mắt Kỳ Bạch hơi hơi lóe sáng, người kia sẽ dễ dàng như vậy sao? Kỳ Bạch không tin, bất quá chỉ cần ngẫm lại hắn liền minh bạch ý đồ.

Hắn nhớ rõ Vu Thiên Giác có nói qua, người Vọng Thủy thành bọn họ hình như không làm gì được khối năng lượng đó?

Kỳ Bạch nheo mắt nhìn đóa hoa sen ở trung ương lẳng lặng nở rộ, vẫn đang tản ra mùi vị thấm lòng người kia.

Hoa Hạ đi tới đến gần hắn nhẹ giọng nói bên tai, “Cách đóa hoa sen hai mét có một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản, người chỉ cần đi đến chỗ đó sẽ bị ngăn lại!”

Kỳ Bạch ý bảo Mạc Kỳ, “Anh đi lên thử xem xem.”

Mạc Kỳ gật đầu, từ bên hông cầm ra một khẩu súng. Thủ hạ Việt Kha phần lớn đều là năng lực giả, Mạc Kỳ cũng vậy, mà Mạc Kỳ am hiểu nhất là bắn súng, kỹ năng của hắn gần như là bách phát bách trúng, chính xác vô cùng.

Hắn tùy ý bắn ra một phát, toàn bộ phát súng gần như nghe không được tiếng vang, có thể qua mặt mọi thiết bị. Viên đạn đặc chế gào thét lao đi, mang theo sức mạnh kinh khủng.