Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 72




Việt Kha một tay kéo lấy một cái Dây Lửa, theo lực đạo cả người nhảy lên. Nương Dây Lửa bên người, y rất nhanh liền đến đỉnh. Dây Lửa sinh trưởng được phức tạp mà chặt chẽ, gần như là lợi dụng mỗi một phần không gian trên đỉnh.

Dây Lửa sinh trưởng cần nguyên tố hỏa rất mạnh, một gốc Dây Lửa không biết phải tiêu phí bao nhiêu nguyên tố hỏa mới có thể trưởng thành, mà Dây Lửa nơi này chẳng những nhiều, hơn nữa sinh trưởng vô cùng tốt. Từ khi thấy đầu tiên, Việt Kha đã biết, nguồn năng lượng, nhất định là ở nơi này. Cũng chỉ có như thế, Dây Lửa mới có thể có bộ dạng xum xuê như vậy.

Tìm chỗ Dây Lửa xum xuê nhất, y tìm được một gốc Dây Lửa tráng kiện nhất, tay phải nắm trường kiếm ánh màu lửa đỏ lộ ra cỗ huyết tinh lành lạnh, không chút do dự, một kiếm đâm vào…

“É!”

Tiếng thét chói tai như giọng trẻ con khóc vang lên, toàn bộ Dây Lửa giống như phát điên điên cuồng vặn vẹo. Nơi bị trường kiếm của Việt Kha đâm trúng, chất lỏng màu đỏ như là máu người tựa dòng suối chảy xối xả.

Dây Lửa vốn tản ra bắt đầu điên cuồng công kích Việt Kha, thần sắc Việt Kha không biến, một tay kéo lấy Dây Lửa, vặn trường kiếm vẫn đang xâm nhập gốc Dây Lửa. Cú vặn này, sức mạnh trong cơ thể y nháy mắt từ thân kiếm bốn phương tám hướng dũng mãnh lao ra, gốc Dây Lửa ầm ầm phát nổ. Nhất thời, ánh sáng giống như ánh mặt trời chậm rãi tỏa ra từ chỗ bị đâm.

Quầng sáng đó vô cùng xán lạn, bởi vậy cho dù là tại ở trong không gian bị màu đỏ tràn ngập cũng dễ khiến người khác chú ý.

Gốc bị mở tung, lộ ra một khu vực có ánh sáng màu đỏ, ở đó nổi lơ lửng một vật – tinh trạng vật (thứ tồn tại dưới dạng ánh sáng kết tinh) màu đỏ hình thoi, nó tỏa ánh đỏ rực rỡ, lại không chói mắt. Toàn bộ tinh trạng vật tràn ngập sức mạnh mãnh liệt, sức mạnh khổng lồ đó, làm người ta hoảng sợ, càng làm nảy sinh ham muốn, nhìn nó, đáy lòng giống như có âm thanh đang nói: Lấy được nó, nó sẽ cho anh sức mạnh!

Người bên dưới tất cả đều ngừng động tác kinh ngạc nhìn nó, hoàn toàn bị nó mê hoặc.

Việt Kha hung hăng cắn đầu lưỡi, từ khoang miệng bên trong tràn ra mùi máu tươi cùng với cảm giác đau đớn khiến y rùng mình một cái, đồng thời trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ — thứ này quá mức quỷ dị.

Lại không chần chừ, tay phải y cào qua, nắm thứ đó trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.

Quầng sáng màu đỏ đột nhiên biến mất, người bên dưới như ở trong mộng mới tỉnh, đột nhiên…

“É!”

Lại là một tiếng kêu sắc nhọn, như muốn phá vỡ màng tai, Dây Lửa ban đầu như bị khống chế động tác bắt đầu điên cuồng giãy giụa.

“Bùm bùm”

Lớp vỏ ngoài thân màu đỏ của Dây Lửa đột nhiên như bị nướng khô bắt đầu vỡ vụn, lộ ra lớp thân trắng như Lưu Ly bên trong, thoạt nhìn cực kỳ mĩ lệ lại nguy hiểm cực hạn. Đồng thời, trên thân kia truyền đến nhiệt độ khiến người kinh hãi, làm nhiệt độ cả không gian bắt đầu kéo lên nhanh chóng. Giờ khắc này, Dây Lửa rốt cuộc cũng đa bỏ đi bề ngoài vô hại của nó, lộ ra lớp răng nanh lành lạnh.

“Mau lui lại!”

Việt Kha lớn tiếng ra lệnh, đồng thời bay nhanh lùi về sau. Chỉ là Dây Lửa đã lột xác lại không cho bọn họ cơ hội lui ra phía sau, chúng bắt đầu điên cuồng tiến công vào bọn họ, vo số Dây Lửa như từng mũi tên nhọn sắc bén phóng tới bọn họ, ầm ầm bắn vào lớp chăn dưới chân bọn họ do dị năng giả thuộc tính thổ chế tạo, sau đó, lớp chắn bắt đầu vỡ ra từng tấc một.

“Không hay rồi!”

Hai dị năng giả thuộc tính thổ lưu lại đối phó tình huống như vậy, bọn họ bắt đầu nhanh chóng thúc giục dị năng, lớp chắn vốn mở tung nhanh chóng được tu bổ hoàn chỉnh.

Tốc độ Dây Lửa trở nên càng nhanh hơn, mũi nhọn của chúng cũng càng thêm sắc bén, đồng thời khi mũi nhọn đâm vào người, nhiệt độ làm cực nóng người ta hoảng sợ trực tiếp đốt người thành tro bụi, quả thực khủng bố đến cực điểm.

Đột nhiên, toàn bộ không gian bắt đầu rung lên, như là có sinh vật gì đang chạy, làm cả mặt đất lẫn không gian đều chịu ảnh hưởng, giống như địa chấn.

Kỳ Bạch lảo đảo một cái, suýt nữa ngã trên đất, hắn nhìn trái ngó phải, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nếu giống như hắn suy đoán, có thể ảnh hưởng đến vậy, rốt cuộc là sinh vật to lớn cỡ nào?

“Ầm”

Một tiếng nổ, vách đá bên trái Kỳ Bạch ầm ầm mở tung, một bóng dáng màu đỏ từ trong đó chui ra — đó là một sinh vật cực lớn chân đạp lửa, toàn thân có lông màu đỏ thật dài. Nó có lẽ cao cỡ bảy tám mét, tứ chi tráng kiện, ánh mắt màu đỏ tươi, lớn như đèn lồng, làm người nhìn e ngại. Hơi thở nó phụt lên, phun ra lửa đỏ rực.

“Đây là Kỳ Lân?” Kỳ Bạch trợn mắt há hốc mồm.

Cự thú vọt kia vào liếc mắt nhìn liền tập trung vào Việt Kha trong đám người, nó ngửa mặt lên trời hí một tiếng, cúi đầu lao vào Việt Kha.

“Keng!”

Trường kiếm Việt Kha chống đỡ cái đầu lớn của  cự thú xông tới, trên hai tay y gân xanh khủng bố nổi lên, thân mình nghiêng ra trước, chân phải chống đỡ phía sau, cả người vẫn bị sức mạnh cường đại đẩy lui về phía sau, mãi đến khi chân phải y chống đến vách đá, không còn đường lui.

“Mọi người đi mau!”

Việt Kha hét lớn một tiếng với mọi người đang kinh hoàng tới phát ngốc, thân thể đột nhiên vặn một cái, trường kiếm rút ra, cự thú kia trực tiếp đụng vào vách đá, toàn bộ không gian lại kịch liệt rung lên. Việt Kha nghiêng thân nhảy lên trên lưng cự thú, một tay kéo lấy lông dài của nó, trường kiếm trực tiếp đâm về phía trước.

“Grràooo”

Cự thú bị đau giận dữ gầm, thân thể nó rất cứng rắn, Việt Kha phát kiếm đầu cũng chỉ bất quá chỉ lưu lại một vết thương rất nhỏ trên người nó, thế nhưng lại khiến nó phẫn nộ. Nó cảm giác mình bị khiêu khích, toàn bộ thú tính bắt đầu bạo nộ. Cả thân thể bắt đầu không ngừng rung rung, muốn giãy cái ‘con kiến’ trên người nó xuống.

“Kỳ Bạch, đi mau!”

Việt Kha ra lệnh, thủ hạ của y nhanh chóng chấp hành, tuy rằng bối rối, thế nhưng động tác lui lại đâu vào đấy. Mọi người bắt đầu không ngừng lui về con đường đã đi tới, chỉ có Kỳ Bạch còn ngốc ngốc đứng ở đó. Hắn biết hiện tại việc cần làm nhất chính là đi cùng mọi người, nhưng chân hắn lại như là bị ghim chặt ở trên mặt đất, động cũng không thể động.

Râu quai nón Tiền Hải thấy gọi mà hắn bất động, trực tiếp khiêng người bắt đầu chạy ra ngoài.

Kỳ Bạch đỏ bừng hai mắt, không rơi lệ, nhưng mắt không chớp nhìn chằm chằm Việt Kha, mãi đến khi nhìn không thấy bóng dáng y nữa.

Việt Kha kéo lấy lông cự thú, mặc nó cử động thế nào cũng không suy chuyển. Sự cứng rắn của cự thú có chút vượt ngoài suy đoán, y vận sức càng mạnh, sức lực toàn thân tất cả đều bị vận dụng trên cánh tay phải.

Đột nhiên, tinh quang trong mắt y bộc phát, gân xanh trên cánh tay phải nổi lên, lưỡi kiếm trên tay phản chiếu ánh sắc bén đâm xuống.

Nhát kiếm này, là sức mạnh toàn thân y, trường kiếm trực tiếp bị cắm vào phân nửa. Y nhíu mày, hiển nhiên tình hình như vậy y rất không hài lòng, tay phải mạnh mẽ vặn ngược.

“Gràoooo!”

Cự thú thật sự phẫn nộ rồi, con kiến trong mắt nó lại làm nó bị thương, quả thực chính là khiêu khích.

“Phừng”

Toàn bộ trên người cự thú đột nhiên bốc lên ánh lửa màu đỏ, toàn bộ bao trùm thân thể nó, cũng bao gồm cả Việt Kha trên thân nó.

Kỳ Bạch không tự chủ được mà lo lắng, hắn tuy rằng tin tưởng vào Việt Kha, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng.

Mà lúc này, Việt Kha trên thân cự thú bất đắc dĩ chỉ còn biết nhảy xuống. Đôi mắt như đèn lồng của cự thú gắt gao theo dõi y, sau đó đột nhiên gầm dài một tiếng, há miệng hung hăng cắn tới y.

Động tác Việt Kha vung kiếm mặc dù có vài phần gấp gáp hỗn độn, lại lưu loát tiêu sái. Thế nhưng rất rõ ràng, y ứng phó có chút cố hết sức. Sức của cự thú không phải thứ mà sức của  nhân loại có khả năng chống cự, Việt Kha chỉ có thể tạo một ít tiểu thương trên người nó, nhưng cũng là tự tổn hại nặng nề.

Cự thú đột nhiên cắn bả vai Việt Kha, máu đỏ nhỏ giọt từ chỗ bị cắn xé. Dưới thân thể khổng lồ của cự thú, vóc dáng Việt Kha được cho là to cao trong nhân loại lại chỉ là hạt cát trong biển.

Nơi bị cắn ban đầu hẳn là bên phải, nhưng lúc cuối cùng Việt Kha dùng vai trái chắn. Nháy mắt sau khi cự thú cắn xuống, Việt Kha lại giơ trường kiếm lên hung hăng đâm vào mắt trái nó.

Cự thú đột nhiên gào lên, trực tiếp quăng người trong miệng lên trời.

Việt Kha miễn cưỡng ổn định thân thể rơi trên mặt đất, tay phải ôm đầu vai. Hắn không chút đình trệ chạy ra sau, hiện tại năng lượng đã tới tay, chuyện bọn họ hiện tại cần làm là nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, chứ không phải dây dưa cùng cự thú.

Tất cả mọi người đều đã đi, hiện tại chỉ còn lại có một mình y, vài cọng Dây Lửa không có mục tiêu phẫn nộ hướng tất cả công kích đều đánh úp về phía Việt Kha.

Vốn bả vai đã bị thương, Việt Kha ứng phó có chút chật vật, mắt thấy sắp đến cửa động, chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng cự thú phẫn nộ gầm rú, sau đó là nhiệt độ cực nóng đánh úp về phía sau lưng y.

Bất đắc dĩ, Việt Kha lăn một vòng tại chỗ, chỉ thấy hắn ban đầu sở trạm chi địa một đạo hỏa diễm đem chỗ đó bao phủ.

Cự thú kia đúng là có thể phun lửa!

Mồ hôi trên đầu Việt Kha tụ tập tại cằm, sau đó nhỏ giọt xuống, mới ở giữa không trung đã bốc hơi hết. Lớp chắn dưới chân y đã bắt đầu vỡ vụn, không có dị năng giả thuộc tính thổ chữa trị, có thể tưởng tượng, không cần bao nhiêu thời gian, lớp chắn liền sẽ sụp xuống.

Cự thú thoạt nhìn thật sự phẫn nộ rồi, không hề hợp với thân thể tráng kiện, động tác của nó cực kỳ linh hoạt. Tăng nanh, lửa nóng trong miệng, cho dù chỉ là một cú giẫm đơn giản, đối với Việt Kha đều không thể chống cự.

Vết thương Việt Kha tạo trên người nó ngoại trừ khiến nó càng thêm phẫn nộ ra căn bản không tạo thành thương tổn gì lớn đối với nó.

Việt Kha cảm giác sức lực thân thể càng ngày càng ít, càng ngày càng khó chống cự, hơn nữa công kích của Dây Lửa, quả thực là họa vô đơn chí.

Sau tránh đi một cú công kích của cự thú, một cái Dây Lửa lại xuyên qua bụng, y còn thấy mừng vì không phải xuyên qua lồng ngực nữa.

Y còn nhớ rõ lúc tới nơi này người kia có nói, cửu tử nhất sinh, hiện tại xem ra, nhất sinh kia, y lại không tìm được.

Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, động tác chống cự của Việt Kha lại không thả lỏng. Cho dù chết, y cũng sẽ ra đi trong chiến đấu, chứ không phải tự mình buông tay tìm chết.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống trong mắt, Việt Kha giữa lúc mơ hồ lại thấy Kỳ Bạch.

Cho dù thân ở khốn cảnh, thấy khuôn mặt này, khóe miệng của y cũng nhịn không được nhoẻn lên.

Người này, mang đến một sắc thái xán lạn trong thế giới u ám của y, làm người ta động lòng đến như vậy.

Cho dù là chết, có thể một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt hắn, Việt Kha cảm thấy bản thân có thể tươi cười đối mặt với tử vong.

Chỉ đáng tiếc, y vốn nghĩ, lần này trở về, sẽ dẫn hắn đi gặp mẹ, cho mẹ nhìn người mà  mình muốn ở bên cả đời một chút.